Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Mùa thơm

Có ai thấy mùi hương rất quen, lan dài trên phố vắng.

         Chiều chạng vạng, vội vã trở về nhà, về với những yêu thương thường nhật. Một mùi hương rất ngọt lướt qua rất nhanh, mùi hoa sữa. Chùng lòng một chút, dịu dàng là cảm giác khi nhìn những cánh hoa trắng xanh rơi đầy trên hè phố, lặng im trong cái chiều rất chơi vơi. Ai cũng dễ mềm lòng khi cảm nhận mùi hương đặc trưng của mùa thu này thoảng qua. Không gì hợp với cái se lạnh của chiều thu muộn hơn mùi hoa sữa. Cái lạnh se se như tôn lên  mà cũng như kìm lại cái mùi hương thơm hắc, nồng nàn ấy.
              Thu trắng đường hoa sữa, những tán cây nặng hoa, trĩu một màu trắng phơn phớt xanh. Những con đường ta đi, mùi hương đậm nhạt như bản nhạc trầm bổng, lúc gắt, lúc nồng nàn, lúc phảng phất dịu êm.
Nó tựa như một thứ quý giá đựng trông một hộp kín mà cuối thu ai đó mở ra để lan vào không gian với những âm điệu bâng khuâng đầy rung cảm. Hương hẹn hò với se lạnh cuối chiều. Bản nhạc mùi hương với duy nhất một nhạc cụ mà làm bao trái tim say mê, rớt nhịp. Cái nồng nàng lẫn cùng cái se se khiến lòng thấy mềm hơn, thấy cần nhau hơn và cũng dễ làm cho ai đó chạnh lòng hơn.
             Trẻ con không thích hoa sữa, có thích chỉ để dùng cánh hoa rụng để chơi đồ hàng. Nhưng lúc bắt đầu biết e thẹn thì cũng là lúc bắt đầu biết thích biết yêu mùi hoa sữa. Và cái mùi nồng nàn nhớ ấy đi dần vào tâm thức để một lúc nào đấy, khi đã mỏi mệt trên con đường cuộc sống, mùi hương đấy lại đánh thức cảm xúc của một thời xa lắm. Và đi để chìm vào hương hoa sữa thì tuyệt nhất là lúc lang thang một mình hoặc lúc tay nắm chặt tay. Chả trách mùa thu, mùa cưới, mùa của ngọt ngào yêu thương khi hoa sữa gọi những nồng nàn đến thế. Se lạnh thế sao người không cần đến nhau...
            Mà lạ, dù yêu hoa sữa đến bao nhiêu cũng không thể xô bồ ôm ghì lấy nó để hít hà. Hoa sữa như một người con gái không xinh đẹp lồ lộ mà duyên thầm. Và ai đó
tinh tế, biết cảm nhận, biết yêu thương thì mới cảm nhận được cái thứ hương vị đặc biệt này, vừa dịu, vừa hắc, vừa ngọt, vừa mát, vừa nồng nàn ngây ngất dịu dàng quyến rũ của mùa thu.
            Ta gọi là mùi hoa sữa là mùi của nhớ.Đắm mình vào mùi hương dịu ngọt ấy, t
hứ hương ấy tưởng như làm lay động cả những sợi tơ sâu thẳm trong trong lòng mỗi người mà bấy lâu ai đó thầm dấu kín và có lúc ngỡ rằng đã quên đi...Để rồi nỗi nhớ thức dậy trong lòng khi những cánh hoa trắng nở âm thầm chiều tối. Nhớ chẳng cụ thể là nhớ ai hay cái gì chỉ biết cảm giác đang muốn ứa tràn trong ta.
            Chả ai biết lúc nào thì hoa nở và lúc nào thì hoa tàn. Chỉ chợt nhận ra mùi hương ấy khi se lạnh, trước đông sang. Như một lời chào tạm biệt nhẹ nhàng của mùa thu. Hương hoa sữa mùa nào cũng dịu êm như thế và năm nào ta cũng say lòng như thế. Khi vốc những cánh hoa rụng lên tay, vò khẽ, dịu dàng ơi cảm xúc lại gọi về ...

 

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Cám dỗ

       Thêm một bằng chứng cho việc đàn bà dễ bị cám dỗ. Mình vốn tự hào là một người tỉnh táo thế nhưng vẫn bị sa ngã. Sa ngã một cách tự nguyện. Cám dỗ không thể nào vượt qua được. Giờ xong lại thấy ân hận vì không làm theo những gì mình muốn. Cám dỗ thật mạnh mẽ; làm cảm xúc dâng lên mãnh liệt; kéo phăng lý trí; làm mờ lương tâm. Chậc lưỡi một cái thế là xong. Ôi đam mê ôi cám dỗ, làm mình thấy l
âng lâng.
            Đàn bà nhẹ dạ, sau khi lỡ chân lại thấy xuýt xoa, lại thấy suy nghĩ nhưng tuyệt nhiên không hối hận. Có lẽ đấy là điểm khác nhau giữa người đàn bà trưởng thành và cô gái mới lớn. Chậc lưỡi cái nữa,mình lại tìm ra ngay lý do để biện minh cho cái sa ngã : đó là đam mê, là tình yêu lớn. Nhất là ngày phụ nữ Việt nam sắp đến, tự mình đem lại cho mình món quà ý nghĩa như thế kể cũng đáng. Nói là biện minh vì mình đã lên kế hoạch cho ngày 20/10 năm nay bằng việc đi phượt.
          Theo cái tính thông thường của mình, mình sẽ không phá vỡ kế hoạch một cách vớ vẩn và dễ dãi như thế. Thế mới biết cám dỗ mạnh thật. Cám dỗ mạnh vì nó đã đánh trúng cái phù phiếm, cái nông nổi của phụ nữ. Nó ve vuốt, lôi kéo làm cái tôi của mình lên tiếng làm mình nhắm mắt đưa chân....gật đầu cái rụp.
          Ối cám dỗ, cám dỗ mang hình quyển sách, ôi đam mê, ôi sở thích. Không biết bao nhiều lần tự dặn lòng là không thê mà chả lần nào thành công cả... Đúng là đàn bà nhẹ dạ thật.

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Em ru gì lời ru cho ngày mai, thời gian có bao giờ trở lại,

      Đêm mùa thu, cái gió trở mùa se sắt mang theo hương hoa sữa thoảng nhẹ vào phòng. Tiếng con trở mình trong giấc mơ, bàn tay quờ mẹ khe khẽ. Đêm là khoảng thời gian suy nghĩ dễ nhất. Có lẽ khó nhất lúc này là giữ cho cái đầu rỗng, để lựa chọn từng việc và suy nghĩ. Mình có một thói quen là khi nghĩ chỉ nghĩ về một việc; xong thì thôi, nghĩ cái khác. Nhưng để giữ cái đầu rỗng thật khó. Đầu rỗng là lúc cảm thấy relax nhất. Những ngày nhìn cuộc sống chậm rãi trôi đi, bình thản trước những cái khó khăn trước mắt. Chả còn cảm giác gì dù ngay tại thời điểm này mọi cái đều không suôn sẻ, từ con cái, sức khỏe bản thân đến công việc.  32 tuổi, khi những người đàn bà khác đã yên phận hay ổn định thì với mình vẫn là những chuyến phiêu du. Bắt đầu lại mọi việc, một số kế hoạch phải chậm lại.
    Uhm, thong thả lại, mấy khi được lúc thong thả như bây giờ nhỉ. Mọi cái đều được nhìn với con mắt thản nhiên. Cuộc sống vốn dĩ là như thế, khó khăn hay trở ngại thì lúc nào cũng có. Với những người như mình, vừa ương vừa thừa bướng, không dễ chấp nhận hay thỏa hiệp thì lại càng sẵn. =)). Chúa có khi chưa biết thì mình đã biết. Bão hòa mọi cảm giác, đúng hơn sự va vấp, trưởng thành đã dằn một đứa dễ sôi lên sùng sục thành một người thản nhiên trước mọi sự. Thâm tâm, mình vẫn thấy thèm sự dấn thân vào một điều gì đó, được đam mê, được sống đầy nhiệt huyết . Vẫn còn đó những năng lượng nhưng mình hoang mang khi không biết dồn vào đâu.
     Lặng lẽ lắng nghe bài " Đâu bởi mùa thu" của Phú Quang. Ngay từ hồi sinh viên, mình đã mê bài này.
            "Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian.          Em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lặng."      Thổi vào đêm những ca từ đầy day dứt, quyện vào hương hoa sữa là mơ hồ, lãng đãng. Nếu như nhìn lại mình chả thấy có nhiều điều để day dứt lắm nhưng những vết sẹo thời gian thì có. Dù là vô tình hay cố ý, khách quan hay chủ quan, vẫn là đam mê, vẫn là mất mát. Nhạc Trịnh triết học quá, mình thích nhạc Phú Quang, ca từ dịu dàng, nhẹ nhàng đi dần vào lòng người. Lúc suy tư thế này, mình thích nghe những giai điệu ngọt ngào man mác buồn ấy. Dễ trải lòng suy nghĩ.
         "
Em ru gì lời ru cho ngày mai, thời gian có bao giờ trở lại,          Em ru gì lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố"Để  rồi lặng nghĩ cuộc đời không bình yên đâu có nghĩa là mình không bình yên.
                 " 
thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt,                lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu."

Mình vẫn còn nhiều thứ lắm, những thứ hữu hình và vô hình để được mỉm cười.