Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Em ru gì lời ru cho ngày mai, thời gian có bao giờ trở lại,

      Đêm mùa thu, cái gió trở mùa se sắt mang theo hương hoa sữa thoảng nhẹ vào phòng. Tiếng con trở mình trong giấc mơ, bàn tay quờ mẹ khe khẽ. Đêm là khoảng thời gian suy nghĩ dễ nhất. Có lẽ khó nhất lúc này là giữ cho cái đầu rỗng, để lựa chọn từng việc và suy nghĩ. Mình có một thói quen là khi nghĩ chỉ nghĩ về một việc; xong thì thôi, nghĩ cái khác. Nhưng để giữ cái đầu rỗng thật khó. Đầu rỗng là lúc cảm thấy relax nhất. Những ngày nhìn cuộc sống chậm rãi trôi đi, bình thản trước những cái khó khăn trước mắt. Chả còn cảm giác gì dù ngay tại thời điểm này mọi cái đều không suôn sẻ, từ con cái, sức khỏe bản thân đến công việc.  32 tuổi, khi những người đàn bà khác đã yên phận hay ổn định thì với mình vẫn là những chuyến phiêu du. Bắt đầu lại mọi việc, một số kế hoạch phải chậm lại.
    Uhm, thong thả lại, mấy khi được lúc thong thả như bây giờ nhỉ. Mọi cái đều được nhìn với con mắt thản nhiên. Cuộc sống vốn dĩ là như thế, khó khăn hay trở ngại thì lúc nào cũng có. Với những người như mình, vừa ương vừa thừa bướng, không dễ chấp nhận hay thỏa hiệp thì lại càng sẵn. =)). Chúa có khi chưa biết thì mình đã biết. Bão hòa mọi cảm giác, đúng hơn sự va vấp, trưởng thành đã dằn một đứa dễ sôi lên sùng sục thành một người thản nhiên trước mọi sự. Thâm tâm, mình vẫn thấy thèm sự dấn thân vào một điều gì đó, được đam mê, được sống đầy nhiệt huyết . Vẫn còn đó những năng lượng nhưng mình hoang mang khi không biết dồn vào đâu.
     Lặng lẽ lắng nghe bài " Đâu bởi mùa thu" của Phú Quang. Ngay từ hồi sinh viên, mình đã mê bài này.
            "Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian.          Em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lặng."      Thổi vào đêm những ca từ đầy day dứt, quyện vào hương hoa sữa là mơ hồ, lãng đãng. Nếu như nhìn lại mình chả thấy có nhiều điều để day dứt lắm nhưng những vết sẹo thời gian thì có. Dù là vô tình hay cố ý, khách quan hay chủ quan, vẫn là đam mê, vẫn là mất mát. Nhạc Trịnh triết học quá, mình thích nhạc Phú Quang, ca từ dịu dàng, nhẹ nhàng đi dần vào lòng người. Lúc suy tư thế này, mình thích nghe những giai điệu ngọt ngào man mác buồn ấy. Dễ trải lòng suy nghĩ.
         "
Em ru gì lời ru cho ngày mai, thời gian có bao giờ trở lại,          Em ru gì lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố"Để  rồi lặng nghĩ cuộc đời không bình yên đâu có nghĩa là mình không bình yên.
                 " 
thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt,                lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu."

Mình vẫn còn nhiều thứ lắm, những thứ hữu hình và vô hình để được mỉm cười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét