Chiều chạng vạng, vội vã trở về nhà, về với những yêu thương thường nhật. Một mùi hương rất ngọt lướt qua rất nhanh, mùi hoa sữa. Chùng lòng một chút, dịu dàng là cảm giác khi nhìn những cánh hoa trắng xanh rơi đầy trên hè phố, lặng im trong cái chiều rất chơi vơi. Ai cũng dễ mềm lòng khi cảm nhận mùi hương đặc trưng của mùa thu này thoảng qua. Không gì hợp với cái se lạnh của chiều thu muộn hơn mùi hoa sữa. Cái lạnh se se như tôn lên mà cũng như kìm lại cái mùi hương thơm hắc, nồng nàn ấy.
Thu trắng đường hoa sữa, những tán cây nặng hoa, trĩu một màu trắng phơn phớt xanh. Những con đường ta đi, mùi hương đậm nhạt như bản nhạc trầm bổng, lúc gắt, lúc nồng nàn, lúc phảng phất dịu êm. Nó tựa như một thứ quý giá đựng trông một hộp kín mà cuối thu ai đó mở ra để lan vào không gian với những âm điệu bâng khuâng đầy rung cảm. Hương hẹn hò với se lạnh cuối chiều. Bản nhạc mùi hương với duy nhất một nhạc cụ mà làm bao trái tim say mê, rớt nhịp. Cái nồng nàng lẫn cùng cái se se khiến lòng thấy mềm hơn, thấy cần nhau hơn và cũng dễ làm cho ai đó chạnh lòng hơn.
Trẻ con không thích hoa sữa, có thích chỉ để dùng cánh hoa rụng để chơi đồ hàng. Nhưng lúc bắt đầu biết e thẹn thì cũng là lúc bắt đầu biết thích biết yêu mùi hoa sữa. Và cái mùi nồng nàn nhớ ấy đi dần vào tâm thức để một lúc nào đấy, khi đã mỏi mệt trên con đường cuộc sống, mùi hương đấy lại đánh thức cảm xúc của một thời xa lắm. Và đi để chìm vào hương hoa sữa thì tuyệt nhất là lúc lang thang một mình hoặc lúc tay nắm chặt tay. Chả trách mùa thu, mùa cưới, mùa của ngọt ngào yêu thương khi hoa sữa gọi những nồng nàn đến thế. Se lạnh thế sao người không cần đến nhau...
Mà lạ, dù yêu hoa sữa đến bao nhiêu cũng không thể xô bồ ôm ghì lấy nó để hít hà. Hoa sữa như một người con gái không xinh đẹp lồ lộ mà duyên thầm. Và ai đó tinh tế, biết cảm nhận, biết yêu thương thì mới cảm nhận được cái thứ hương vị đặc biệt này, vừa dịu, vừa hắc, vừa ngọt, vừa mát, vừa nồng nàn ngây ngất dịu dàng quyến rũ của mùa thu.
Ta gọi là mùi hoa sữa là mùi của nhớ.Đắm mình vào mùi hương dịu ngọt ấy, thứ hương ấy tưởng như làm lay động cả những sợi tơ sâu thẳm trong trong lòng mỗi người mà bấy lâu ai đó thầm dấu kín và có lúc ngỡ rằng đã quên đi...Để rồi nỗi nhớ thức dậy trong lòng khi những cánh hoa trắng nở âm thầm chiều tối. Nhớ chẳng cụ thể là nhớ ai hay cái gì chỉ biết cảm giác đang muốn ứa tràn trong ta.
Chả ai biết lúc nào thì hoa nở và lúc nào thì hoa tàn. Chỉ chợt nhận ra mùi hương ấy khi se lạnh, trước đông sang. Như một lời chào tạm biệt nhẹ nhàng của mùa thu. Hương hoa sữa mùa nào cũng dịu êm như thế và năm nào ta cũng say lòng như thế. Khi vốc những cánh hoa rụng lên tay, vò khẽ, dịu dàng ơi cảm xúc lại gọi về ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét