Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Có Những ánh mắt


             Thói thường cha mẹ luôn là người hy sinh cho con cái. Dù lớn dù nhỏ, con vẫn là con cha mẹ . Nếu mọi gia đình đều êm xuôi thì điều đó là đương nhiên, không phải bàn. Những với những gia đình buộc phải bước vào cảnh chia tay, thì đó lại là điều cần xem xét. Sau mỗi cuộc hôn nhân đã vỡ, nếu như chưa có mối liên hệ là con cái thì giống như vất đi một thứ không phù hợp, Khi đã có thêm những thành viên nhỏ khác, thì lại là điều sẽ phải đi cùng suốt cuộc đời.  Cuộc hôn nhân đã đổ vỡ - đổ vỡ hoàn toàn, những nhân vật Chồng – Vợ đều bị tổn thương; đến việc làm bạn cũng là khó khăn, thì cái còn lại duy nhất – Con.  Tất cả những thành quả còn lại là con cái, nếu như không giữ được điều tốt đẹp đó thì chúng ta thất bại hoàn toàn, mất đi cả khoảng thời gian dài vô ích.
              Sau khi đã đổ vỡ, chúng ta thường có xu hướng lấy quyền làm cha / mẹ để áp đặt con cái, đẽ lôi con vào những cuộc chiến vì cái tôi của mình.  Với cá nhân nó thì nghĩ : chồng / vợ của cha mẹ khác hẳn với việc cha / mẹ của con. Đừng nhầm lẫn hai khái niệm này mà có những việc làm đau lòng con trẻ. Phải chăng việc phân định này trở nên khó khăn khi người cha/ người mẹ để cảm giác lấn át, dẫn dắt. Chúng ta tôn trọng những giao kèo, những thỏa ước ngoài xã hội mà chúng ta lại khó làm nổi những cái chính mình đã thỏa thuận khi ly hôn. Cuộc sống luôn phát sinh các tình huống mới, con trẻ lớn lên từng ngày, đòi hỏi mỗi người cha / người mẹ đơn thân phải cập nhât, nâng cấp bản thân để đảm bảo những quyền của con một cách hợp lý hợp tình.
               Con có quyền có cha mẹ, Cha mẹ phải tôn trọng điều đó ở con. Có khó gì đâu một cuộc điện thoại để con thấy mình được chăm sóc? Có khó gì đâu khi chúng ta nhìn con vui vẻ bên người cha / mẹ của mình ? Miễn là có tâm. Đừng vận dụng việc thương con qua lời nói mà bằng hành động. Đã trót rồi phải để cho con chịu ít mất mát, ít tổn thương nhất. Cố gắng dẹp cái tôi của mình lại, lấy con là chủ yếu trong cách ứng xử. Cố gắng hết mình đi đã, đừng vội mong phía kia phải giống mình. Con trẻ cảm nhận bằng trái tim, mọi đánh giá sau này để con tự nhận xét. Kêu làm gì, khoe làm gì khi không có thực chất.
                Là cha là mẹ, đều có thể hy sinh tất cả để ánh mắt con mãi trong veo yên lành. Dù là chung sống, hay chia tay, thì đó vẫn là điều quan trọng nhất, một trong những điều cốt lõi của cuộc sống. Đã đánh rơi hôn nhân,  trong muôn vàn việc sắp đặt để tái tạo cuộc sống thì điều quan trọng nhất là ứng xử với nhau trong việc nuôi dạy con cái, để quyền con có cha mẹ chăm sóc, yêu thương luôn là số 1. Vì con là người độc lập với cha mẹ.

                 Chỉ là thế thôi, mà sao người lớn lại khó làm được thế nhỉ ???

1 nhận xét:

  1. Vì một bàn tay k thể làm nên tiếng vỗ tay chị ạ. Mình k mong phía bên kia phải giống mình, thế nhưng chí ít cũng phải là lòng chân thành, mở chút lòng hạn hẹp ra mà đối xử với đứa con ruột thịt tốt hơn chút nữa..mà còn khó thế thì chẳng còn biết nên phải làm sao nữa chị ạ. Giống như mình múc nước đổ vào, còn bên đó múc ra và hất đi vậy...

    Trả lờiXóa