Trở về nhà sau khi đưa con gái tới lớp học thêm, không vội vã, thong thả chầm chậm trong tiết trời thu dịu mát. Và gió, gió mơn man tóc, vuốt nhẹ qua vai để tự thấy mình lãng đãng.
Tối thu, đường vắng , chỉ có thể cảm nhận thu qua cac giác quan đang được thả lỏng. Thu mà, người dù tất bật bao nhiêu cũng có lúc thấy hồn đi hoang hoải. Mùi hoa sữa thơm, lúc nồng nàn lúc nhẹ buông. Không hiểu từ bao giờ, mình yêu mùi hoa sữa, yêu sắc trắng phớt xanh mỗi độ thu về . Dù bận đến đâu, lúc lá bàng bắt đầu chuyển màu là lại bắt đầu âm thầm ngóng hoa sữa.
Như tối muộn nào trở về từ công việc, mùi hương thấp thoảng dọc con đường về nhà nhưđồng hành, chia sẻ. “ Đâu rồi những đam mê” đâu rồi những ngày mình sôi nổi, đầy nhiệt huyết cho tất cả mọi việc với một ước mong duy nhất là học hỏi và trải nghiệm.
“ Ai bỏ quên hoa sữa trên bàn
Nhắc ta nhớ chớm đông rồi nhỉ “
Câu thơ mình viết năm nào nhỉ ? Lạ thật không thể nào nhớ ra phần còn lại của bài thơ. Những cảm xúc ngây ngô một thời đã khép lại nhưng dư vị dịu dàng vẫn lẩn khuất đâu đó trong trái tim. Trở mùa lại khẽ cựa, để nhắc mình rằng ta đã hạnh phúc, đã yêu thương cuộc sống thế nào ??
“Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm."
Cảm giác của mình về hoa sữa luôn vấn vương như tình yêu. Nồng nàn đến đau đầu mà chấp chới không thể quên. Mà mùa se lạnh, hương gió nồng nàn thế, sao người không cần hơi ấm bàn tay. Lãng du, bước nhẹ nhàng trong phố, mùi hương bao bọc như che chở, như giải tỏa. Buông hết mệt mỏi, mở lòng với mùi hương, chợt thấy nhớ những cảm xúc non dại của thời xa lắm. Giờ, khó có thể tìm được những cảm giác trong trẻo, lắng đọng như hương hoa nữa. Dù có trải lòng, dù có mênh mông…
Se lạnh, gió nhẹ, bước chân vẫn thong dong. Gió thơm nhắc lại những kỷ niệm, những ước mơ lỡ bị quên lãng đâu đó trở về. Ừ đã có lúc ta tinh khôi áo trắng, e thẹn lảng tránh cái nhìn của người bạn khác phái. Ừ có lúc ta nhìn cuộc đời trong vắt hồn nhiên, tin tưởng vào điều gì đó đến độ ngông luôn. làm sao để bây giờ có đủ niềm tin nhưng thế ?? Hoa sữa, năm nào cũng nồng nàn như thế , gió năm nào cũng dịu dàng thế, thu năm nào cũng ngọt ngào như thế. Chỉ có mình là thay đổi theo thời gian, ta đã bỏ lại sau lưng rất nhiều thứ và cũng nhận them nhiều thứ dù muốn dù không. Ta đi qua những mùa thu như thế, bằng mùi hương, bằng niềm tin vào cuộc sống, bằng nụ cười, bằng trái tim ấm …
' Hoa sữa thơm nồng đôi bàn tay nhỏ", chợt muốn nắm tay ai đó lặng im đi trên con đường thơm mùi của gió... Mênh mang mênh mang...
Mẹ H vào được nhà mình chưa? Mẹ vào bằng link này nhé: bithoitotet.blogspot.com :D. hơi bất tiện 1 tí nhưng vào miết là quen hihi. Tks mẹ.
Trả lờiXóamùa thu, hoa sữa, luôn gợi cảm xúc cho nhiều người, trong đó có chị! Thế có ai lặng im nắm tay đi bên cạnh chưa e
Trả lờiXóaCHị vẫn vậy, vẫn dịu ngọt trong từng câu chữ...
Trả lờiXóaE qua thăm chị. Chúc chị và bé luôn bình an