Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Một cuộc điện thoại

 gìn rồi sẽ khỏe lại; sẽ lại làm tiếp những điều dang dở.
Nhưng sáng nay nó điện, mình nghe mà cái buồn dâng lên ngập mắt. Nó không giấu nữa, nó hỏi thăm mọi người; nhắc mình vài việc...tự dưng hai đầu điện thoại đều có nước mắt. Nó trẻ, nhiều ước mơ, nhiều điều dang dở. Con nó bé hơn con mình; rồi đây ai chèo chống cái gia đình vốn dựa vào nó là chủ yếu. Cái nợ hồng trần, cha mẹ già, con dại Nó biết làm sao. Nó làm mình thấy cáu - cáu điên vì sự đột ngột; vì cảm giác bất lực của cả nó lẫn mình. Cáu rồi nguội ngay vì :
" Em đang mất trí nhớ dần chị ạ. Nên em gọi chứ không ít nữa không nhớ chị là ai. Mà chị chắc chắn là nhớ em chị nhé. Đến lúc nào đó em không nhớ được thì chị vẫn nhớ là có em trong đời. Rồi em sẽ về quê..". Câu nói làm mình ớn lạnh, nỗi buỗn xuyên đứt qua người. Nó đang trăn trối sớm cho tôi. Mình vẫn nhớ nó, vẫn nhìn nó trưởng thành song song với mình. Dù mải mê bon chen với cuộc sống, nó vẫn dành cái tình cảm trong sáng, vô tư cho mình. Còn Mình, mải mê với đủ thứ từ to đến bé; từ nghiêm túc đến vớ vẩn mà không dành thời gian cho Nó. Nó cũng có ở xa mình lắm đâu.MÌnh sai rồi, không phải là sai vì nó mà có lẽ mình sai trong thứ tự ưu tiên trong cuộc sống. Động viên nó đừng cả nghĩ mà mình trách bản thân.
Mắc nợ nhân gian, mắc nợ tình người; mình còn nợ lời hứa về thăm quê nó. Thời gian nước chảy gió bay, liệu có kịp.....Ở đời ta mắc nợ quá nhiều...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét