Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Lạc đường

. Miên mải ngắm, mê mải chụp, ngó nghiêng đến lúc nhận ra chả biết mình ở đâu.
Với mỗi vùng đất cái nó say mê là lịch sử, văn hóa và đời sống thường nhật. Nó luôn muốn hòa mình vào cuộc sống chung quanh từ việc đi lại, ăn nghỉ...Vì thế đi lạc là một tất yếu vì sau những lúc công việc nó luôn tranh thủ lang thang để thỏa mãn cảm nhận, feeling của mình. Và những lúc đi lạc đó lại cho nó nhiều điều học hỏi. Cuộc sống thường nhật tồn tại rất ít ở những điểm du lịch. Mà khuất sao những con đường nhỏ, những trạm xe bus hay metro là những con người với tất cả bình dị nhất. Nó có thể mải miết ngắm nhìn cặp vợ chồng già nắm tay nhau trên phố, lúc sang đường người chồng bước lên một chút che chở. Nó có thể thấy một người trẻ tuổi tay cầm cốc cà phê, hối hả đi, hối hả điện thoại; thấy những em bé quẩn quanh bên mẹ...đó mới là cái mỗi vùng để đấu ấn trong nó.
Đi lạc với nó là một kỹ năng, phải biết cách bảo vệ mình, biết định hướng để kiểu gì cũng về đến nhà. Nếu không bao giờ lạc kể cũng bớt đi một phần thú vị của một chuyến đi. Nó không thích đi du lịch theo tour là vì thế. Và nếu chả bao giờ lạc cũng giống như mọi sự đã lập trình, quen thuộc đến nhàm chán. Ở một mình tại một nơi khác dường như khả năng suy luận, phán đoán học hỏi lại trở nên sắc hơn. Có thể chỉ đơn thuần là cảm nhận, không suy nghĩ hay đánh giá. Có thể là vô số suy nghĩ dọc con đường đi...
Ngẫm một chút, việc lạc đường cũng giống những sai lầm trong cuộc sống. Cũng cần có những kỹ năng, kiến thức, nỗ lực để sửa chữa, để tìm lại đích cần đi. Những bước trệch đường ấy cũng có thể mở ra hướng khác, tốt đẹp hơn hay chi ít góc nhìn mới hơn để bớt đi cái nhàm hoặc cái mà mình đã bị đắm chìm quá lâu.
Đấy nếu chiều nay không đi lạc sao tìm được góc yên ả thế náy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét