Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

vô đề

hớ căn phòng màu xanh bé bé mà gia đình Gấu từng ở. Những sáng đi chợ suýt xoa vì cái lạnh luồn qua tóc, những câu chào hỏi vụn đầu ngày.
Bắt đầu một ngày đàn bà bằng câu hỏi muôn thủa "ăn gì hôm nay". Loanh quanh làm mấy việc vớ vẩn, gọi con dậy đi học mà lòng vẫn đóng lại nơi những cánh hoa long lanh trong sương sớm.
Nhìn list việc phải làm hiện trên lịch báo, nó chỉ muốn cuộn tròn ôm cốc trà nóng ngồi tư lự. Năm sắp hết rồi, cái gió chướng nhắc sắp hết một năm. Nhớ cái rét thun thút đặc quánh, cả nhà chung một tấm chăn to đọc sách nói chuyện bỏ mặc đêm tối giá lạnh ngoài cửa.
Lạnh làm người xa quê thấy mủi lòng, nhớ nhà, nhớ những món ấm nóng, nhớ lúc cả nhà nắm tay nhau đi ăn vặt....
Lạnh nhắc hai đứa con mặc áo khoác, nhắc bố con ăn đồ ấm...Lạnh của người thiếu phụ giờ chỉ vụn vặt loanh quanh, chả còn chút mây gió nào....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét