Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Úi chà ngon. Ngon thật ấy, quá trời ngon. Miếng bánh mượt tan trong miệng. Vị beo béo của thịt xay, mùi tiêu bắc xông tận óc. Nhất chiều lập đông se se lạnh. Nó cũng không hẳn là thích bánh giò. Nhưng trong cái lảng bảng sương khói của ngày đầu đông, miếng bánh trở nên ngon lạ.
Khối bánh nuột như da con gái, rung rinh thơm lựng mùi gạo mới, mùi thịt tươi. Cái lật sật của mộc nhĩ thái rối cuốn lấy cái mềm mượt của vỏ bánh khiến khẩu vị kích thích dữ dội. Nhân ngọt béo thịt tươi phối cùng cái béo thơm thơm của chả quế. Hít hà, xuýt xoa cay cay tương ớt. Nóng rãy cả tay, ấm sực cả người...Vất cái áo khoác sang bên, hào hứng thưởng thức cái ngon dịu dàng.
Nó đón lập đông , sau một ngày tất bật bằng bánh giò thay cho bữa trưa rất muộn.

Kể cũng lạ, cái ngon đôi khi lại đến từ khung cảnh, từ cái dở dương của thời tiết. Thêm cốc chè chát, nó ngắm phố phường dần đóng lại một ngày mệt mỏi. Cái thú ngắm phố phường lâu lâu mới có dịp trỗi dậy. Không tiếp khách, nó dành thời gian lang thang ngắm phố, ngắm hồ Gươm chìm dần vào sương khói. Thực sự nó rất thích cảnh Hồ gươm nên đi công tác nó hay chọn khách sạn gần khu đó để tranh thủ cảm nhận một Hà Nội rất cũ sau những bon chen...
Thường khi có dịp lượn qua khu phố cổ, Nó hay nghĩ đến rối nước và mỳ vằn thắn. Không nhớ nổi năm nào nhưng bát mỳ vằn thắn đầu tiên bố dẫn đi ăn ở khu này. Giờ nghĩ vẫn thấy ngon nhưng không thấy thèm đến mức phải tìm ra quán đó bằng được. Đi qua nhà hát rối nước, nó nhủ thầm nhất định phải cho hai đứa nhóc được trải qua cảm giác ngả nghiêng cười của mẹ. Chỗ này bố dẫn đi xem, cũng là lần duy nhất nó xem hết một chương trình rối.
Cốc cà phê trứng trên lầu cao, nhìn phố lên đèn, loang loáng vòng xe trong chiều muộn. Ngày lập đông như tiếng thở êm....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét