Ngồi trong văn phòng, nhìn thấy trời mưa sầm sập ngoài kia, tự pha cho
mình tách trà nóng, nghe các bản nhạc về mưa thì thấy hạnh phúc lạ.
Mưa giúp trải lòng, mưa giúp gợi nhớ, mưa là xúc tác để cho cảm xúc
nâng lên, để lãng mạn thoát ra từ những số liệu. Mưa, mưa với vũ điệu
của riêng nó nhảy nhót ngoài cửa làm mình mất cảm hứng làm việc. Đã qua
bao mùa mưa, bao cơn mưa mà ngắm mưa vẫn luôn thích thú. Xòe tay đón
những hạt mưa, lao xao, lao xao. Mưa gõ vào cửa kính lách cách nhẹ nhàng
như gõ cửa cho bao kỷ niệm ùa về....
Mưa của những ngày xưa
bé, cái xóm nhỏ đầy ao mưa là tràn bờ. Lũ trẻ con đua nhau chạy ào tắm
mưa, nô đùa ở chỗ bãi cỏ hoang. Cười, la hét cùng tiếng mưa. Chẳng thấy
lạnh, thấy mệt dù giọng khản đặc đi. Hết mưa là vặt lá, lấy giấy gấp
thuyền thả. Cứ mỗi lần tắm mưa thì về nhà lạ bị bà ngoại kêu " con gái
có đứa, nghịch như quỷ ấy, lớn có mà ai rước hả cháu". Cười hì hì rồi
chạy tót vào nhà. Bố đi học xa, nhà toàn phụ nữ: bà ngoại, mẹ, chị gái
nên cũng không sợ bị ăn đòn vì biết mình được chiều.Mà bây giò con gái cũng đã xấp xỉ tuổi mình ngày đấy mà nó chưa một lần được tắm mưa, hơi tiếc cho con.
Mưa của ngày xa xứ. Mưa xứ lạnh không dạt dào, ồ ạt. Nhớ đến những cái ô
đủ màu chen chúc trên đường. Mưa to mấy, vội mấy cũng không có sự chen
lấn, dòng ô cứ trôi. Mấy đứa trẻ con đi học về, thò tay nghịch nước vẩy
vào nhau, nhăn nhở đùa. Hay cả lũ điên chạy ào qua vũng nước, tung tóe
lên người nhau. Viết đến đây tự dưng nhớ đến "Staniki" - đi học về trong
cơn mưa ở khu phố cổ, bảo là " tao rất thích được cầm ô che cho bạn
gái". Không biết liệu nó có trở thành nhà xã hội học như ước mơ và còn
giữ thói quen dùng ô có đầu nhọn để chống không nhỉ? Mưa xuân thường về
với mùa hoa Đinh tử hương, nồng nàn. Những cái cây phủ đầy hoa trắng,
hoa tím, có mùi hương ngòn ngọt thấp thoáng trong mưa xuân, đẹp cực kỳ .
Mưa của thời thiếu nữ, vẫn thơm mùi nắng hạ và tiếng cười
đi học. Trường mình nhiều xà cừ, mưa là lá và quả khô rơi lộp bộp trên
mái. Gắn với những ngày mặc áo dài đi học, mưa không dám về, ngồi trong
lớp uớc gì không phải mặc đồng phục áo dài nữa. Bây giờ thì tiếc ngẩn
ngơ tà áo dài trắng ngày ấy. Là lúc học thêm ra, hai đứa con gái chung
một cái áo mưa, về đến nhà ướt hết, bị mẹ" Vô duyên". Mưa thiếu nữ còn
đi liền với cử chỉ ga lăng của thằng bạn "mưa rồi bà mặc áo mưa của tôi
mà về ". Cảm động lạ vì lần đầu tiên nó coi mình là con gái.
Mưa khi đi học đại học. Mình thích nhất là chiếm cái bàn cạnh
cửa sổ trong thư viện. Đang học nhìn ra ngoài thấy mưa nhảy nhót trên
rìa cửa sổ có mấy ngọn cỏ bé tít sao mà hay thế. Là những lúc sinh hoạt
câu lạc bộ, thấy trời mưa to sợ không ai tới, cháy chương trình. Không
biết lũ lau nhau đấy còn có đứa nào ngồi nhớ như mình không?
Ôi chao là nhớ, cái nọ xọ cái kia, chen nhau loạn xạ. Ngồi trên giường
đọc sách trong đêm mưa ngày còn con gái, mơ mộng theo từng trang sách.
Những lúc ngắm mưa biển, lòng dậy lên những cảm xúc mơ hồ. Mưa của những
đêm chờ cửa, ru con. Mưa của những ngày làm việc điên cuồng, nhìn ra
cửa sổ thèm đựoc tự do lao vào mưa cho nhẹ đầu. Mưa của ngày về lại với
độc thân. Những lúc lao vội đón con gái để hai mẹ con vừa đi vừa đọc bài
thơ " Ông sấm ông sét" trong tiếng mưa rào rào. Và mưa cho một ngày bão
nổi........
Mưa tự bản thân nó là một điệu nhạc phản chiếu
tâm trạng của mình. Nghe mưa thấy ấm áp lúc tâm hồn hạnh phúc, thấy
lạnh, ướt lúc mình cô đơn, thấy mát lành khi thanh thản. Mưa mưa lúc
dạt dào, lúc cuồng nộ, lúc rả rích, lúc nhẹ nhàng miên man. Mưa gột sạch
những bụi bẩn trên mặt đất và mưa thanh lọc tâm hồn. Mưa gắn với vui,
mưa gắn với buồn, mưa gắn với thanh thản cũng có lúc gắn với day dứt.
Mưa, mình thích mưa cùng vũ điệu bất tận của nó
Mưa ơi...............