Người ta thường dễ dàng thốt ra câu " Xin
lỗi", thực lòng hay lịch sự hay cho xong việc. Người thường được nhận
lời xin lỗi là những người xung quanh. Theo một cảm nhận của riêng mình,
dễ nói xin lỗi với những người xa lạ hơn những người thực sự thân thiết
với mình. Ta khó nói lời xin lỗi với bố mẹ và với tư cách bố mẹ khi nói
lời xin lỗi vỡi con cũng không dễ dàng gì. Nhớ hồi học cấp 3, có đứa
bạn cùng lớp nói thẳng với nó là " khách sáo, xin lỗi với chả cảm ơn".
Có lẽ bạn đã nói đúng mặc dù đó là thói quen của nó sau những năm sống ở
nước ngoài. Từ đấy cũng ngại hơn hẳn.
Sau một thời gian rất dài nó nhận ra rằng, người mà cần xin lỗi nhiều
nhất chính là bản thân mình. Chả biết người khác sao nhưng nó cũng hay
chặc lưỡi khi mình làm cái gì chưa phải với bản thân mình lắm. Con cái
là điều quý giá nhất trên đời nhưng đến một lúc nào đó, con sẽ bước ra
khỏi vòng tay của mình. Cha mẹ cũng không thể mãi mãi bên minh, và những
người bạn thân thiết nhất cũng là những cá thể tồn tại độc lập khác.
Chỉ có bản thân mình sống cùng mình suốt đời; cùng vui, cùng buồn cùng
hạnh phúc hay cùng chịu đựng.
Nhưng thật sự bản thân mình ít được
yêu quý hay được xin lỗi nhất. Mẹ có thể xin lỗi con vì đã đánh con đau
nhưng mình lại không xin lỗi mình khi làm mình đau. Mình hết lòng lo
cho người khác nhưng lại có thể bỏ mặc bản thân mình. Rất nhiều phụ nữ
sau khi lập gia đình thường "lụy chồng" mà quên mất cái tôi của họ. Và
khi những điều không như ý xảy ra, họ lại đổ lỗi cho chính mình. Mình
chưa đủ đẹp, chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi, chưa đủ A, chưa đủ B... và đễ
bỏ qua bản thân vì những cái gọi là đời.
Nó cũng vậy, nó cũng từng bỏ quên bản thân mình. Nó cũng chưa từng
nhận ra rằng cách nó làm là chưa đúng để cái cá tính vốn khá mạnh mẽ
của mình cảm thấy ngột ngạt. Nén mãi rồi cũng bung ra nên nó học được
thêm một điểu " Mình không yêu quí mình thì chảng có ai làm việc đó tốt
hơn cả". Và bắt đầu nó tự xin lỗi bản thân mình.
Nó xin lỗi bản thân trước hết vì đã bỏ quên mình. Cái lỗi lớn này không
thể nào làm lại mà chỉ có thể sửa chữa. Bản thân nó có thể chưa chín
chắn, đầy khiếm khuyết nhưng vẫn xứng đáng để được yêu thương và tôn
trọng. Vì chỉ có nó mới hiểu và nhận ra được những ưu điểm nhược điểm
của chính bản thân nó. Nó xin lỗi bản thân mình vì chưa có những sự chăm
sóc đúng mực cho bản thân.
Nó xin lỗi bản thân vì những cơ hội đã bỏ qua. Những cơ hội về mọi mặt
mà nó đã bỏ phí và không thể làm lại được. Cơ hội này qua đi nhưng cơ
hội khác vẫn tới nhưng có lẽ nếu đón đúng những cơ hội đã có, con đường
của cuộc đời sẽ khác đi một chút. Có thể tốt hơn hay xấu hơn nhưng nó
vẫn xin lỗi bản thân mình về việc bỏ qua những cơ hội đó.
Nó xin lỗi bản thân vì đã để mình chìm trong sự nản chí hay nhụt lòng mà
vẫn tồn tại trong cuộc sống của nó. Nó luôn tự nhủ rằng nản lòng là
cách thất bại nhanh nhất nhưng thực sự có những lúc nó không khỏi nản
lòng. Thay vì việc nản lòng nó có thể nghĩ theo một cách khác, để tìm ra
hướng gải quyết vấn đề. Và dù việc nản lòng chỉ là thoáng qua hay chốc
lát nhưng nó vẫn cần thấy phải xin lỗi bản thân mình.
.....
Và còn nhiều lắm những việc nó cần phải xin lỗi bản thân mình. Dường
như người nó đối xử tệ bạc nhất lại là chính bản thân mình. Xin lỗi bản
thân để yêu thương chính mình hơn nữa....Xin lỗi, xin lỗi chính mình...
Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012
Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012
Ăn - Cầu nguyện - Yêu ( Elizaberth Gillberth)
Tự dưng thấy mình chênh
chao khi nhìn qua cửa sổ văn phòng thấy nắng đến chói cả mắt. Tự dưng
thấy mình dường như chẳng còn chút cảm xúc nào. Có lẽ mình là người đàn
bà trẻ con, vẫn thấy thèm những cái thay đổi, những cái mới lạ. Không
vẩn vơ nhưng hồi tóc dài mềm vai thiếu nữ, mà vẫn thấy nhiều sự lăn tăn,
trăn trở. Nếu nhìn bên ngoài tự mình thấy mình già, nhăn nhiều như quả
táo tàu. Có lẽ cái duy nhất đến lúc này mình thấy có lẽ là được nhất là
lúc nào cũng có thể cười, cười ngay cả khi chênh vênh, bất an, ngay cả
khi muốn gào lên vì bực. Mới đọc lại quyển " Ăn - Cầu Nguyện - Yêu",
hình như nhu cầu của người thực ra rất đơn giản nhưng lại bị choàng cho
quá nhiều lớp vỏ lên. Chính vì chẳng nhận rõ mình cần gì nên có khi dễ
lanh quanh cho đời mỏi mệt. Những cái vòng vo của cuộc sống ràng buộc
con người nhiều, nhiều đến mức đôi khi làm con người ngột ngạt. Và khi
càng giãy giụa để thoát ra thì lại thấy ngột ngạt hơn.
Ngồi nói chuyện với mấy khách hàng, lan man từ việc nọ đến việc kia. Hết công nợ sang việc gia đình. Mình lỗ to khi toàn gọi mấy khách bằng anh đến khi ngã ngửa ra là toàn ít tuổi hơn mình. Chết cười. Sao dạo này mình hay nghe thấy ca thán về chuyện gia đình thế nhỉ ? Nói chuyện với người nhiều tuổi kêu, người trẻ kêu? Chữ gia đình ngày một khó khăn. Nghĩ thấy buồn cười, đàn ông kêu đàn bà phức tạp, đàn bà kêu đàn ông khó hiểu. Phải chăng gia đình khó bền khi mất đi sự liên kết hay cái gọi là thông hiểu lẫn nhau. Có nhiều thứ lắm mới tạo được gia đình, cái không khí gia đình. Mình luôn có cảm nhận rất bản năng khi bước vào một ngôi nhà / căn hộ. Cảm nhận đấy không hoàn toàn là chính xác nhưng có thể cho mình biết sơ qua về gia đình chủ nhà. Có nhiều ngôi nhà rất đẹp nhưng lại rất lạnh. Có ngôi nhà rất nhỏ, bừa bộn nhưng rất ấm áp. Cái không khí trong ngôi nhà ấy cho biêt nhiều thứ mà chỉ có thể cảm thấy chứ không thể dùng ngũ quan để định vị.
Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Mình cho rằng không sai nhưng chưa đủ, chả có người đàn bà nào xây nổi cái tổ ấm nếu người đàn ông chỉ biết coi đó là quán trọ. Ơ này, ai chả phải đi làm, ai chả phải việc nọ công kia. Mà chả có đàn ông nào thích cái nhà rõ to mà chả có tý vui vẻ ấm áp nào ( trừ khi quy ra giá trị kinh tế).
Nói đến cái nhà, khá nhiều người giục mình xây nhà rồi nhỉ? Nghĩ đến việc xây nhà, thấy cơ man là việc. Mà việc nặng nhất là kiếm tiền để xây, ngại thế cơ chứ. Khéo lại chí phèo, vừa xây vừa tính nhỉ? Nhưng thực sự đấy không phải là việc khó nhất. Việc khó nhất theo mình làm sao để dựng được cái nếp nhà, cái sự ấm áp cho hai mẹ con khi ở riêng. Đấy là cái khó, mới là cái ngần ngừ của việc xây nhà.
Có khi cứ AQ mà làm, nghĩ lắm chóng già. Nghĩ đơn giản cho thanh thản nhể? Viết đến đây mới thấy mình vớ vẩn thật. Chắc tại cốc cà phê dở ơi là dở buổi trưa đây.
Ngồi nói chuyện với mấy khách hàng, lan man từ việc nọ đến việc kia. Hết công nợ sang việc gia đình. Mình lỗ to khi toàn gọi mấy khách bằng anh đến khi ngã ngửa ra là toàn ít tuổi hơn mình. Chết cười. Sao dạo này mình hay nghe thấy ca thán về chuyện gia đình thế nhỉ ? Nói chuyện với người nhiều tuổi kêu, người trẻ kêu? Chữ gia đình ngày một khó khăn. Nghĩ thấy buồn cười, đàn ông kêu đàn bà phức tạp, đàn bà kêu đàn ông khó hiểu. Phải chăng gia đình khó bền khi mất đi sự liên kết hay cái gọi là thông hiểu lẫn nhau. Có nhiều thứ lắm mới tạo được gia đình, cái không khí gia đình. Mình luôn có cảm nhận rất bản năng khi bước vào một ngôi nhà / căn hộ. Cảm nhận đấy không hoàn toàn là chính xác nhưng có thể cho mình biết sơ qua về gia đình chủ nhà. Có nhiều ngôi nhà rất đẹp nhưng lại rất lạnh. Có ngôi nhà rất nhỏ, bừa bộn nhưng rất ấm áp. Cái không khí trong ngôi nhà ấy cho biêt nhiều thứ mà chỉ có thể cảm thấy chứ không thể dùng ngũ quan để định vị.
Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Mình cho rằng không sai nhưng chưa đủ, chả có người đàn bà nào xây nổi cái tổ ấm nếu người đàn ông chỉ biết coi đó là quán trọ. Ơ này, ai chả phải đi làm, ai chả phải việc nọ công kia. Mà chả có đàn ông nào thích cái nhà rõ to mà chả có tý vui vẻ ấm áp nào ( trừ khi quy ra giá trị kinh tế).
Nói đến cái nhà, khá nhiều người giục mình xây nhà rồi nhỉ? Nghĩ đến việc xây nhà, thấy cơ man là việc. Mà việc nặng nhất là kiếm tiền để xây, ngại thế cơ chứ. Khéo lại chí phèo, vừa xây vừa tính nhỉ? Nhưng thực sự đấy không phải là việc khó nhất. Việc khó nhất theo mình làm sao để dựng được cái nếp nhà, cái sự ấm áp cho hai mẹ con khi ở riêng. Đấy là cái khó, mới là cái ngần ngừ của việc xây nhà.
Có khi cứ AQ mà làm, nghĩ lắm chóng già. Nghĩ đơn giản cho thanh thản nhể? Viết đến đây mới thấy mình vớ vẩn thật. Chắc tại cốc cà phê dở ơi là dở buổi trưa đây.
Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012
Thèm một ly trà thật nóng
Tháng bảy nhiều nắng, tháng
bảy nhiều mưa. Thời tiết đổi liên tục nắng - mưa; mưa - nắng, khó chịu
và mệt mỏi. Ngẫm ra một điều, càng ngày mình phản ứng với thời tiết càng
nhạy. Lâu lắm mới bị một trận ốm dai dẳng thế, gần 3 tuần mà chưa dứt
hết ho. Ốm nặng thì chả phải, cứ khật khừ, oải thế. Cứ ốm nặng một hai
ngày rồi hết có khi lại hơn.
Lu bù hối hả mãi rồi cũng xong chuyện Mẫy đi học. Xong luôn việc lớn nhất của năm nay - kế hoạch năm cũng gần như hòm hòm. Vài ba cái kế hoạch lẻ tẻ cho bản thân thì làm lúc nào cũng được. Mà đúng là mình lười thật; mấy cái kế hoạch cho mình delay từ năm này sang năm khác. Cố gắn làm cho xong mới được.
Thèm một ly trà thật nóng, để xua đi cảm giác uể oải. Cũng lâu lắc rồi mình không ra quán uống trà, những quán quen thì không muốn ngồi lại vì dấu ấn những lần ngồi đồng suy nghĩ ở đó còn quá nhiều. Hải Phòng ít quán trà đúng gu mình thật. Làm một ly trà thật nóng, góc ngồi view đẹp đẹp, tự dưng thấy suy nghĩ dịu dần và dễ thông suốt hơn.
Tháng bảy nhiều mưa, tháng bảy nhiều bão. Có những lúc ngồi nhà pha cốc trà nhìn mưa giật đùng đùng ngoài trời thấy lòng vắng. Dạo này cũng chả nghĩ được cái gì ra hồn. Cứ thấy mông lung sao đấy. Tháng bảy có những kỷ niệm để nghĩ mà thoáng buồn. Qua vài người bạn, mình có dịp lang thang nhiều hơn vào mạng - mạng của những 3c; thấy sao quá nhiều tâm sự thật và buồn. Cảm giác đồng cảm cũng có, thất vọng cũng có nhưng chung nhất là mình thấy đa số bị mất lòng tin. Mình nhận thấy tuổi trẻ khác với tuổi trưởng thành là niềm tin giảm dần theo tuổi . Càng trưởng thành, đối diện với thực tế nhiều hơn càng thấy khó có thể tin hơn. Niềm tin dần thành xa xỉ trong cuộc sống đến vậy sao? Với mình còn tin là còn sống. Dù sao cũng phải có lòng tin vào một cái gì đó. Không đến mức duy tâm nhưng mình vẫn cố tin rằng sống tốt sẽ được bình yên. Có khi mình ngây thơ thật hay đúng hơn là cả tin? Tin vào những điều tốt đẹp, tin vào việc mình giúp họ để bị giật ngã. Những điều để mình có thể đạt lòng tin bây giờ sẽ khó khăn hơn. Nhưng chả lẽ không có niềm tin. Nếu như bây giờ mình không có niềm tin thì chả hiểu mình sẽ sống bằng cái gì ? Nếu chỉ bằng bổn phận hay trách nhiệm, có lẽ mình sẽ gục bất cứ nào. Mình thuộc diện không thể đóng kịch được, nên không thể biểu đạt mãi một trạng thái giả tạo. Mình không chấp nhận được cái kiểu lờ đờ. Có lẽ vì thế mình vẫn giữ được chút gì đó lòng tin, dù khó khăn nhưng vẫn giữ được chút tin vào cái tốt đẹp của người xung quanh. Nếu đã chấp nhận đặt niềm tin lại liệu mình có thể bỏ qua hoàn toàn những gì đã xảy ra không? Và nếu không bỏ được thì có thể tin mà sống tiếp hay không? Đau đớn thì mình cũng bỏ luôn. Hix thế nên mới hy sinh đi một số mối quan hệ tưởng như là bền vững và hiểu ra một điều chả có mấy thứ được gọi là bền vững trong xã hội này. Thế mới là vô thường, mới là sự vận động của cuộc sống. Nghĩ thế thấy nhẹ nhàng hơn. Có lẽ mình bớt nguyên tắc rồi thì phải? Chả biết thế có tốt hơn không nữa? Có lẽ đôi khi cần đặt cược niềm tin một chút ? Có nên không chứ mình chả bao giờ may mắn với mấy cái vụ cá cược cả.
Thèm một ly trà nóng, ôm vào tay cho cái nóng lan qua tay để lòng dịu lại. Ai đi uống trà với mình đây... Có lẽ vẫn nên đặt cược lòng tin ha?
Lu bù hối hả mãi rồi cũng xong chuyện Mẫy đi học. Xong luôn việc lớn nhất của năm nay - kế hoạch năm cũng gần như hòm hòm. Vài ba cái kế hoạch lẻ tẻ cho bản thân thì làm lúc nào cũng được. Mà đúng là mình lười thật; mấy cái kế hoạch cho mình delay từ năm này sang năm khác. Cố gắn làm cho xong mới được.
Thèm một ly trà thật nóng, để xua đi cảm giác uể oải. Cũng lâu lắc rồi mình không ra quán uống trà, những quán quen thì không muốn ngồi lại vì dấu ấn những lần ngồi đồng suy nghĩ ở đó còn quá nhiều. Hải Phòng ít quán trà đúng gu mình thật. Làm một ly trà thật nóng, góc ngồi view đẹp đẹp, tự dưng thấy suy nghĩ dịu dần và dễ thông suốt hơn.
Tháng bảy nhiều mưa, tháng bảy nhiều bão. Có những lúc ngồi nhà pha cốc trà nhìn mưa giật đùng đùng ngoài trời thấy lòng vắng. Dạo này cũng chả nghĩ được cái gì ra hồn. Cứ thấy mông lung sao đấy. Tháng bảy có những kỷ niệm để nghĩ mà thoáng buồn. Qua vài người bạn, mình có dịp lang thang nhiều hơn vào mạng - mạng của những 3c; thấy sao quá nhiều tâm sự thật và buồn. Cảm giác đồng cảm cũng có, thất vọng cũng có nhưng chung nhất là mình thấy đa số bị mất lòng tin. Mình nhận thấy tuổi trẻ khác với tuổi trưởng thành là niềm tin giảm dần theo tuổi . Càng trưởng thành, đối diện với thực tế nhiều hơn càng thấy khó có thể tin hơn. Niềm tin dần thành xa xỉ trong cuộc sống đến vậy sao? Với mình còn tin là còn sống. Dù sao cũng phải có lòng tin vào một cái gì đó. Không đến mức duy tâm nhưng mình vẫn cố tin rằng sống tốt sẽ được bình yên. Có khi mình ngây thơ thật hay đúng hơn là cả tin? Tin vào những điều tốt đẹp, tin vào việc mình giúp họ để bị giật ngã. Những điều để mình có thể đạt lòng tin bây giờ sẽ khó khăn hơn. Nhưng chả lẽ không có niềm tin. Nếu như bây giờ mình không có niềm tin thì chả hiểu mình sẽ sống bằng cái gì ? Nếu chỉ bằng bổn phận hay trách nhiệm, có lẽ mình sẽ gục bất cứ nào. Mình thuộc diện không thể đóng kịch được, nên không thể biểu đạt mãi một trạng thái giả tạo. Mình không chấp nhận được cái kiểu lờ đờ. Có lẽ vì thế mình vẫn giữ được chút gì đó lòng tin, dù khó khăn nhưng vẫn giữ được chút tin vào cái tốt đẹp của người xung quanh. Nếu đã chấp nhận đặt niềm tin lại liệu mình có thể bỏ qua hoàn toàn những gì đã xảy ra không? Và nếu không bỏ được thì có thể tin mà sống tiếp hay không? Đau đớn thì mình cũng bỏ luôn. Hix thế nên mới hy sinh đi một số mối quan hệ tưởng như là bền vững và hiểu ra một điều chả có mấy thứ được gọi là bền vững trong xã hội này. Thế mới là vô thường, mới là sự vận động của cuộc sống. Nghĩ thế thấy nhẹ nhàng hơn. Có lẽ mình bớt nguyên tắc rồi thì phải? Chả biết thế có tốt hơn không nữa? Có lẽ đôi khi cần đặt cược niềm tin một chút ? Có nên không chứ mình chả bao giờ may mắn với mấy cái vụ cá cược cả.
Thèm một ly trà nóng, ôm vào tay cho cái nóng lan qua tay để lòng dịu lại. Ai đi uống trà với mình đây... Có lẽ vẫn nên đặt cược lòng tin ha?
Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012
HAIZZZ....
Bạn nhắn tin rủ cà phê,
tranh thủ lúc không bận, cà cà phê phê với bạn. Choi với nhau cũng trên
chục năm, bạn gồ gề, to như con gấu - đúng dân đi tàu. Bạn mạnh mẽ và
vững chãi, nhìn bạn luôn thấy sự tự tin đủ để ấm lòng. Bạn mà chẳng ra
bạn, vì mình chả bao giờ biết bạn ở đâu, trên biển hay ở nhà, chỉ biết
khi cần thì bạn gọi. Và bạn cũng chẳng nằm trong danh sách mình sẽ gọi khi có cần.
Ánh mắt bạn buồn, buồn hơn so với lần gặp trước, trước lúc bạn xuống tàu. Dường như bạn đang toan tính một điều gì đó và bạn cần sự ủng hộ của mình. Lan man từ cái chuyện tàu bè đến gia đình, đến cái chai rồi cái lọ, hết cốc cà phê, ánh mắt chẳng bớt được một chút buồn. Ngứa mắt, hỏi thẳng, " Cái quái gì thế ? Túm lại ông muốn tôi gật hay lắc trước cái việc ông đang nghĩ trong đầu? Lững lờ câu trả lời " Tôi không biết nhưng nếu bà gật thì tôi thấy tốt hơn". "Chắc chắn là tôi lắc. Biết là mệt mỏi nhưng cả hai phải có lòng tin chứ. .. " mệt mỏi lắm, đau đầu lắm rồi bà ạ"... Đau đáu cái nhìn buồn rã rượi, mình ghét cái nhìn này, nó không phù hợp với người đàn ông gồ ghề, ăn sóng nói gió như bạn. Giá mà còn như hồi đi học, thể nào mình cũng túm lấy tai bạn, búng vài cái cho cái đau đáu ấy chạy đi, chi ít là được một lúc.
Đúng là chẳng ai có đầy đủ mọi thứ nhưng cách bạn muốn làm thì mình không thể nào ủng hộ. Thân đủ để biết bạn đang rủa thầm mình trong bụng (biết rõ là nếu thốt ra lời sẽ là gì), thấy áy náy vì không thể ủng hộ bạn hơn. Thế mới biết người đàn ông Việt vẫn còn nặng tính gia trưởng như thế nào và người phụ nữ vẫn thiệt thòi nhiều ra sao? Chơi với nhau lâu, cãi nhau cũng lắm, tâm sự với nhau nhiều nhưng mà muốn hét toáng vào mặt bạn mấy chữ "vớ vẩn và ngu ngốc". Vợ bạn - gặp có mỗi lần từ trước lúc lấy chồng và thật lòng cũng chả nhớ gì ngoài việc tên rất khó nhớ. Nhưng mình thương, thương cho người đàn bà long đong đấy. Cái thương rất đàn bà trước những nỗi đau cũng đàn bà ấy. Đàn ông không thể hiểu được đâu. Bạn buồn, áp lực một thì vợ bạn là hai là ba. Bạn xa nhà đằng đẵng, một mình vợ bạn với bao nhiêu cái sự lo toan. Uh, kinh tế chưa bao giờ là vấn đề với gia đình bạn nhưng có nhiều hơn cái gọi là kinh tế để thành một gia đình hạnh phúc. Ghét cái tính gia trưởng của bạn, dù rằng bạn là người rất trách nhiệm. Chả biết nói sao để an ủi bạn, để bạn nhẹ lòng hơn. Bạn sẽ lại đi, lại lênh đênh trên biển, sẽ mang theo những sự u uất và cả những toan tính của mình. Nếu bạn vẫn làm như dự tính thì dù với mọi lý lẽ bạn vẫn có phiếu chống của mình. Chẳng thương vay cho bạn khi mình cũng còn vô số cái sự lo, tự dưng thấy mình còn may mắn. May mắn được làm chủ cuộc đời mình và vì những gì mình đang có lúc này. Lại thấy thương vợ bạn nhiều hơn. Đúng là đàn bà...rách việc.
Mình lại lan man gì đấy nhỉ? Focus vào việc giải quyết đống việc này thôi, về với con nào... May nhất là mình có con làm chỗ dựa.
Ánh mắt bạn buồn, buồn hơn so với lần gặp trước, trước lúc bạn xuống tàu. Dường như bạn đang toan tính một điều gì đó và bạn cần sự ủng hộ của mình. Lan man từ cái chuyện tàu bè đến gia đình, đến cái chai rồi cái lọ, hết cốc cà phê, ánh mắt chẳng bớt được một chút buồn. Ngứa mắt, hỏi thẳng, " Cái quái gì thế ? Túm lại ông muốn tôi gật hay lắc trước cái việc ông đang nghĩ trong đầu? Lững lờ câu trả lời " Tôi không biết nhưng nếu bà gật thì tôi thấy tốt hơn". "Chắc chắn là tôi lắc. Biết là mệt mỏi nhưng cả hai phải có lòng tin chứ. .. " mệt mỏi lắm, đau đầu lắm rồi bà ạ"... Đau đáu cái nhìn buồn rã rượi, mình ghét cái nhìn này, nó không phù hợp với người đàn ông gồ ghề, ăn sóng nói gió như bạn. Giá mà còn như hồi đi học, thể nào mình cũng túm lấy tai bạn, búng vài cái cho cái đau đáu ấy chạy đi, chi ít là được một lúc.
Đúng là chẳng ai có đầy đủ mọi thứ nhưng cách bạn muốn làm thì mình không thể nào ủng hộ. Thân đủ để biết bạn đang rủa thầm mình trong bụng (biết rõ là nếu thốt ra lời sẽ là gì), thấy áy náy vì không thể ủng hộ bạn hơn. Thế mới biết người đàn ông Việt vẫn còn nặng tính gia trưởng như thế nào và người phụ nữ vẫn thiệt thòi nhiều ra sao? Chơi với nhau lâu, cãi nhau cũng lắm, tâm sự với nhau nhiều nhưng mà muốn hét toáng vào mặt bạn mấy chữ "vớ vẩn và ngu ngốc". Vợ bạn - gặp có mỗi lần từ trước lúc lấy chồng và thật lòng cũng chả nhớ gì ngoài việc tên rất khó nhớ. Nhưng mình thương, thương cho người đàn bà long đong đấy. Cái thương rất đàn bà trước những nỗi đau cũng đàn bà ấy. Đàn ông không thể hiểu được đâu. Bạn buồn, áp lực một thì vợ bạn là hai là ba. Bạn xa nhà đằng đẵng, một mình vợ bạn với bao nhiêu cái sự lo toan. Uh, kinh tế chưa bao giờ là vấn đề với gia đình bạn nhưng có nhiều hơn cái gọi là kinh tế để thành một gia đình hạnh phúc. Ghét cái tính gia trưởng của bạn, dù rằng bạn là người rất trách nhiệm. Chả biết nói sao để an ủi bạn, để bạn nhẹ lòng hơn. Bạn sẽ lại đi, lại lênh đênh trên biển, sẽ mang theo những sự u uất và cả những toan tính của mình. Nếu bạn vẫn làm như dự tính thì dù với mọi lý lẽ bạn vẫn có phiếu chống của mình. Chẳng thương vay cho bạn khi mình cũng còn vô số cái sự lo, tự dưng thấy mình còn may mắn. May mắn được làm chủ cuộc đời mình và vì những gì mình đang có lúc này. Lại thấy thương vợ bạn nhiều hơn. Đúng là đàn bà...rách việc.
Mình lại lan man gì đấy nhỉ? Focus vào việc giải quyết đống việc này thôi, về với con nào... May nhất là mình có con làm chỗ dựa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)