Tháng bảy nhiều nắng, tháng
bảy nhiều mưa. Thời tiết đổi liên tục nắng - mưa; mưa - nắng, khó chịu
và mệt mỏi. Ngẫm ra một điều, càng ngày mình phản ứng với thời tiết càng
nhạy. Lâu lắm mới bị một trận ốm dai dẳng thế, gần 3 tuần mà chưa dứt
hết ho. Ốm nặng thì chả phải, cứ khật khừ, oải thế. Cứ ốm nặng một hai
ngày rồi hết có khi lại hơn.
Lu bù hối hả mãi rồi cũng xong chuyện Mẫy đi học. Xong luôn việc lớn
nhất của năm nay - kế hoạch năm cũng gần như hòm hòm. Vài ba cái kế
hoạch lẻ tẻ cho bản thân thì làm lúc nào cũng được. Mà đúng là mình lười
thật; mấy cái kế hoạch cho mình delay từ năm này sang năm khác. Cố gắn
làm cho xong mới được.
Thèm một ly trà thật nóng, để xua đi cảm giác uể oải. Cũng lâu lắc rồi
mình không ra quán uống trà, những quán quen thì không muốn ngồi lại vì
dấu ấn những lần ngồi đồng suy nghĩ ở đó còn quá nhiều. Hải Phòng ít
quán trà đúng gu mình thật. Làm một ly trà thật nóng, góc ngồi view đẹp
đẹp, tự dưng thấy suy nghĩ dịu dần và dễ thông suốt hơn.
Tháng bảy nhiều mưa, tháng bảy nhiều bão. Có những lúc ngồi
nhà pha cốc trà nhìn mưa giật đùng đùng ngoài trời thấy lòng vắng. Dạo
này cũng chả nghĩ được cái gì ra hồn. Cứ thấy mông lung sao đấy. Tháng
bảy có những kỷ niệm để nghĩ mà thoáng buồn. Qua vài người bạn, mình có
dịp lang thang nhiều hơn vào mạng - mạng của những 3c; thấy sao quá
nhiều tâm sự thật và buồn. Cảm giác đồng cảm cũng có, thất vọng cũng có
nhưng chung nhất là mình thấy đa số bị mất lòng tin. Mình nhận thấy tuổi
trẻ khác với tuổi trưởng thành là niềm tin giảm dần theo tuổi . Càng
trưởng thành, đối diện với thực tế nhiều hơn càng thấy khó có thể tin
hơn. Niềm tin dần thành xa xỉ trong cuộc sống đến vậy sao? Với mình còn
tin là còn sống. Dù sao cũng phải có lòng tin vào một cái gì đó. Không
đến mức duy tâm nhưng mình vẫn cố tin rằng sống tốt sẽ được bình yên. Có
khi mình ngây thơ thật hay đúng hơn là cả tin? Tin vào những điều tốt
đẹp, tin vào việc mình giúp họ để bị giật ngã. Những điều để mình có thể
đạt lòng tin bây giờ sẽ khó khăn hơn. Nhưng chả lẽ không có niềm tin.
Nếu như bây giờ mình không có niềm tin thì chả hiểu mình sẽ sống bằng
cái gì ? Nếu chỉ bằng bổn phận hay trách nhiệm, có lẽ mình sẽ gục bất cứ
nào. Mình thuộc diện không thể đóng kịch được, nên không thể biểu đạt
mãi một trạng thái giả tạo. Mình không chấp nhận được cái kiểu lờ đờ. Có
lẽ vì thế mình vẫn giữ được chút gì đó lòng tin, dù khó khăn nhưng vẫn
giữ được chút tin vào cái tốt đẹp của người xung quanh. Nếu đã chấp nhận
đặt niềm tin lại liệu mình có thể bỏ qua hoàn toàn những gì đã xảy ra
không? Và nếu không bỏ được thì có thể tin mà sống tiếp hay không? Đau
đớn thì mình cũng bỏ luôn. Hix thế nên mới hy sinh đi một số mối quan hệ
tưởng như là bền vững và hiểu ra một điều chả có mấy thứ được gọi là
bền vững trong xã hội này. Thế mới là vô thường, mới là sự vận động của
cuộc sống. Nghĩ thế thấy nhẹ nhàng hơn. Có lẽ mình bớt nguyên tắc rồi
thì phải? Chả biết thế có tốt hơn không nữa? Có lẽ đôi khi cần đặt cược niềm tin một chút ? Có nên không chứ mình chả bao giờ may mắn với mấy cái vụ cá cược cả.
Thèm một ly trà nóng, ôm vào tay cho cái nóng lan qua tay để lòng dịu lại. Ai đi uống trà với mình đây... Có lẽ vẫn nên đặt cược lòng tin ha?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét