Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

HAIZZZ....

Bạn nhắn tin rủ cà phê, tranh thủ lúc không bận, cà cà phê phê với bạn. Choi với nhau cũng trên chục năm, bạn gồ gề, to như con gấu - đúng dân đi tàu. Bạn mạnh mẽ và vững chãi, nhìn bạn luôn thấy sự tự tin đủ để ấm lòng. Bạn mà chẳng ra bạn, vì mình chả bao giờ biết bạn ở đâu, trên biển hay ở nhà, chỉ biết khi cần thì bạn gọi. Và bạn cũng chẳng nằm trong danh sách mình sẽ gọi khi có cần.
           Ánh mắt bạn buồn, buồn hơn so với lần gặp trước, trước lúc bạn xuống tàu. Dường như bạn đang toan tính một điều gì đó và bạn cần sự ủng hộ của mình. Lan man từ cái chuyện tàu bè đến gia đình, đến cái chai rồi cái lọ, hết cốc cà phê, ánh mắt chẳng bớt được một chút buồn. Ngứa mắt, hỏi thẳng, " Cái quái gì thế ? Túm lại ông muốn tôi gật hay lắc trước cái việc ông đang nghĩ trong đầu? Lững lờ câu trả lời " Tôi không biết nhưng nếu bà gật thì tôi thấy tốt hơn".  "Chắc chắn là tôi lắc. Biết là mệt mỏi nhưng cả hai phải có lòng tin chứ. .. " mệt mỏi lắm, đau đầu lắm rồi bà ạ"... Đau đáu cái nhìn buồn rã rượi, mình ghét cái nhìn này, nó không phù hợp với người đàn ông gồ ghề, ăn sóng nói gió như bạn. Giá mà còn như hồi đi học, thể nào mình cũng túm lấy tai bạn, búng vài cái cho cái đau đáu ấy chạy đi, chi ít là được một lúc.
            Đúng là chẳng ai có đầy đủ mọi thứ nhưng cách bạn muốn làm thì mình không thể nào ủng hộ. Thân đủ để biết bạn đang rủa thầm mình trong bụng (biết rõ là nếu thốt ra lời sẽ là gì), thấy áy náy vì không thể ủng hộ bạn hơn. Thế mới biết người đàn ông Việt vẫn còn nặng tính gia trưởng như thế nào và người phụ nữ vẫn thiệt thòi nhiều ra sao? Chơi với nhau lâu, cãi nhau cũng lắm, tâm sự với nhau nhiều nhưng mà muốn hét toáng vào mặt bạn mấy chữ "vớ vẩn và ngu ngốc". Vợ bạn - gặp có mỗi lần từ trước lúc lấy chồng và thật lòng cũng chả nhớ gì ngoài việc tên rất khó nhớ. Nhưng mình thương, thương cho người đàn bà long đong đấy. Cái thương rất đàn bà trước những nỗi đau cũng đàn bà ấy.  Đàn ông không thể hiểu được đâu. Bạn buồn, áp lực một thì vợ bạn là hai là ba. Bạn xa nhà đằng đẵng, một mình vợ bạn với bao nhiêu cái sự lo toan. Uh, kinh tế chưa bao giờ là vấn đề với gia đình bạn nhưng có nhiều hơn cái gọi là kinh tế để thành một gia đình hạnh phúc. Ghét cái tính gia trưởng của bạn, dù rằng bạn là người rất trách nhiệm. Chả biết nói sao để an ủi bạn, để bạn nhẹ lòng hơn. Bạn sẽ lại đi, lại lênh đênh trên biển, sẽ mang theo những sự u uất và cả những toan tính của mình. Nếu bạn vẫn làm như dự tính thì dù với mọi lý lẽ bạn vẫn có phiếu chống của mình.  Chẳng thương vay cho bạn khi mình cũng còn vô số cái sự lo, tự dưng thấy mình còn may mắn. May mắn được làm chủ cuộc đời mình và vì những gì mình đang có lúc này.  Lại thấy thương vợ bạn nhiều hơn. Đúng là đàn bà...rách việc.
          Mình lại lan man gì đấy nhỉ? Focus vào việc giải quyết đống việc này thôi, về với con nào... May nhất là mình có con làm chỗ dựa.     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét