Tháng sáu đang chào tạm
biệt qua những cơn mưa bóng mây đỏng đảnh. Thoắt nắng thoắt mưa như nụ
cười của tuổi thanh xuân nhất. Và một lúc chợt nắng chợt mưa thế, mình
nhớ. Cái nỗi nhớ vô hình về đủ thứ không tên. Lãng đãng thả hồn theo
những bài hát một thời đắm đuối. Nếu " yesterday once more" mình sẽ như
thế nào nhỉ. Nhớ những nụ cười bạn bè, qua FB lần mò tìm được mấy người
bạn cùng lớp cũ, cũng không hẳn là thân thiết nhưng nhìn thấy nhau dù là
qua ảnh cũng làm mình thấy vui vui.
Tháng sáu, chẳng còn cái rực rỡ nồng nàn của phượng, dịu dàng đằm thắm
của bằng lăng, chơ vơ những cánh phượng cuối cùng. Tháng sáu - mùa của
những sôi động vậy mà dường như mình đang đứng bên cạnh nhìn những sôi
động lao qua vun vút. Và thấy nhớ. Tháng sáu, xin gửi nhớ thương về một
nơi xa lắm. Đọc một bài viết về sự tiếc nuối cho một lời hẹn không thực
hiện được, nhói trong tim vì mình cũng có một lời hẹn như vậy.
Ôi nhớ thương tháng sáu, trái tim tôi như vỡ òa khi cả
thế giới hướng về nó, Ba lan. Tháng này, nơi mình từng ở đẹp lắm, hoa rộ
từng trảng và những nụ cười rạng rỡ. Mùa những bông hồng đỏ thắm - to
như cái bát, mùa của nắng vàng, của cỏ xanh. Như lời một bài hát " tôi
có hai mối tình - Mẹ và Paris của tôi"; trong trái tim, mình cũng có hai
mối tình : Ba Lan và Mẹ Đỡ Đầu. Rất nhiều người hỏi tại sao là "
Barbara Hương". Trong suốt cuộc đời này, hai cái tên đó là tên gọi, là
nhãn mác, thương hiệu riêng mình. Một do cha mẹ sinh ra đặt và một do mẹ
đỡ đầu đặt, và thành tên kép sử dụng trong công việc và cố sao sống cho
trọn vẹn như ý nghĩa của tên.
Nhớ Ba lan là nhớ Gdansk cổ kính, nhớ những ngày tan học
sớm lang thang trong khu phố cổ và bờ sông. Nhớ tháng sáu Ba Lan là nhớ
mùa hoa tulip, nhớ những đường nhỏ như mê cung trồng đầy loại cây bụi,
có quả trắng nhỏ, xôm xốp. Nhớ tiếng vo ve của đàn ong tìm mật khi nằm
dài trên thảm cỏ vàng bồ công anh sau những lúc nô đùa. Có những nỗi nhớ
tuổi dở dở ương ương, nhớ lời hẹn về thăm lại mẹ đỡ đầu mà không còn
kịp nữa. Đứa trẻ con mãi không biết cách giữ liên lạc để bây giờ tìm
trong vô vọng. Có lúc, dùng FB thử tìm lại những người bạn một thời của
mình ở Ba lan, nhưng đúng là mênh mông bể sở biết đâu mà tìm. Đủ từng
trải để biết rằng có những lời hẹn sẽ không bao giờ thực hiện được và
thời gian sẽ xóa nhòa đi nhiều gương mặt. Có nhiều điều mình đã quên, có
những điều mình đang quên và sẽ quên. Nhưng những tháng ngày đó vẫn
hiển hiện, rõ nét như nụ cười khuyến khích của mẹ đỡ đầu. Ơi là nỗi nhớ.
Nhớ nên đọc mấy bài về du lịch của Ba Lan thấy ghét. Nhạt nhẽo như món
ăn không muối. Ba Lan nếu để đi và ngắm thì thua xa các nước châu Âu
khác, chung chung không đặc thù rõ rệt. Muốn cảm nhận Ba lan, theo mình
phải để cho cái chất Slavơ thấm qua các cảm nhận mới thấy nó đẹp và nên
thơ,.
Tự dưng
thèm được chân trần chạy trên thảm cỏ xanh đầy hoa vàng, được chỉ cho
con yêu những nơi mẹ từng dạo chơi, vào rừng đu trên cái lốp xe
cũ...Thèm và nhớ đến nhức nhối. Tháng sáu ơi, ta lỡ lời hẹn ước trở lại
nhưng tim ta vẫn luôn nhắc nhở về một nơi đầy những khát khao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét