Còn chút ngày nữa là đến ngày của Papa. Đã từ lâu con luôn muốn viết
một điều gì đó dành cho bố. Bố yêu quý, với người Á Đông thì việc người
đàn ông bộc lộ tình cảm vẫn còn là một điều khó khăn, nhất là đối với
con gái khi đã lớn. Cái tình thương của người cha thật rất khác với tình
thương của người mẹ. Với con, bố là một đàn ông Việt rất điển hình. Một
người đàn ông lo lắng chu toàn với vai trò trụ cột trong gia đình và
trách nhiệm con trưởng trong đại gia đình. Tuổi thơ của con có những
giai đoạn không có dấu ấn của bố vì bố xa nhà. Con bắt đầu đi học lớp 1
cũng là lúc bố đi học tiến sĩ ở nước ngoài. Con nhớ mãi lần đầu tiên
nghuệch ngoạc viết thư cho bố, mãi mới được mấy dòng để mẹ kẹp vào thư
của mẹ và chị gửi đi. Khi bố xa nhà, một trong những điều con thích là
được viết thư kể cho bố biết về những điểm 9 điểm 10 đạt được. Bố vẫn
hiện diện trong nhà qua lời kể của bà, của mẹ. Nhất là khi con đi nghịch
khắp xóm về , bà hay có câu" để bố mày về, bà mách". Từ đó con luôn
nhớ đến bố như một điểm tựa về sức mạnh và cả sự uy nghiêm.nên cũng bớt
nghịch đi nhiều.
Có những lúc nghĩ về tuổi thơ,
con lại nhìn thấy hai con thú thổi hơi hình con hải cẩu màu xanh và con
cá voi. Với tuổi thơ thiếu thốn đồ chơi, món quà của bố gửi về cho chúng
con đẹp như một điều không thật. Trẻ con trong cái xóm nhỏ đấy đều ghen
tị với chị em con. Hai con vật đấy và mùi thơm của quả táo tây khi bố
về phép thường gợi cho con sự tò mò về nơi bố đang sống và làm việc. Con
thường nghĩ nó đẹp đến lung linh mà chưa hiểu được sự vất vả của cha mẹ
khi sống xa nhau và lao đi kiếm sống.
Với mỗi kỷ
niệm, khi ngẫm lại con lại thấy một bài học quý về cuộc sống mà bố đã
dạy chúng con. Bố đã dạy con cháu rất nhiều điều mà bố đúc rút qua sách
vở cũng như từ chính cuộc đời của bố. Bố đã dạy chúng con phải biết tin
vào chính mình khi ra quyết định. Khi cuộc sống riêng của con đang ở lúc
rối ren nhất, bố đã dẫn đường cho con bằng câu hỏi " Con muốn gì ở cuộc
sống của mình" để rồi từ đó con biết mình cần làm gì.
Bố kính yêu.
Con luôn cảm nhận được sự che chở của bố cho dù đã bước qua nửa đời
người. Nó ấm áp như bàn tay của bố khi dẫn con sang đường, trong buổi
sáng đầu tiên ở Ba lan. Đó là một kỷ niệm mà con nhớ đến độ có thể vẽ
lại được đến từng chi tiết. Đó là Bố của con. Bố như cái cây che chở cho
cả gia đình, để cho con cái sự bình yên mà bố đã nỗ lực rất nhiểu. Bố
đã nêu cho con một tấm gương về sự học hỏi, về sự cố gắng và về ý thức
gia đình, dòng họ. Bằng những việc làm , cách bố xử trí khi đối diện
những khó khăn, sự ham học hỏi và nghiên cứu của bố. Bố là người đàn ông
Á Đông rất điển hình, đảm việc nước, việc họ mạc nhưng việc nhà bố luôn
nói đến sự quán xuyến của mẹ và bố luôn nhắc chúng con phải chia sẻ và
chăm sóc mẹ. Bố tuyệt nhất.
Bố biết không, con luôn
thấy thoải mái khi nói chuyện với bố, về mọi vấn đề. Có lẽ bố có cách
nói chuyện rất thấu hiểu, bố như ngọn đèn định hướng khi con thấy rồi
bời và con thấy bình yên ngay lập tức khi bố vỗ lên vai con. Từ nhỏ đến
lớn, con ăn đòn do bố đánh có một lần và nó không hề đau. Lần đó con đi
dạy tình nguyện về muộn mà không báo cho nhà biết. Cái roi của bố đầy
yêu thương và lo lắng. Từ việc nhìn bố trong cuộc sống con học được một
điều mà
con tin rằng con may mắn mới học được nó. Đó là " rơi nước
mắt không phải vì con yếu đuối, người mạnh mẽ nhất cũng rơi lệ. Điều duy
nhất khác nhau là cách người ta đối diện và giả quyết nó thế nào".
Bố đúng như bài hát mà cháu Mẫy vẫn hát: " Bố là thuyền nan, cho con vượt sóng....Bố là tất cả..."
Papa yêu quý, với con bố là người đàn ông tuyệt vời nhất . Dù bây giờ,
tóc bố đã bạc gần hết, những lo toan của cả cuộc đời bố đã hằn thành
những nếp nhăn trên trán nhưng theo con bỗ vẫn là người đàn ông đẹp
trai. Chúng con yêu bố vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét