Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Chán như con gián....

             Cũng lâu lâu chẳng viết gì cho bản thân mình thì phải. Nhiều lúc suy nghĩ nhẩy nhót trong đầu, thì chẳng gần cái gì có thể viết. Lúc ngồi được thì câu chữ lộn xộn, nhộm nhoạm như cua bò trong chậu. Thế là thôi.
              Đều đều, giờ cuộc sống quanh quẩn ở cái việc làm mẹ ngoan, xoay tròn theo nhịp con ăn, con học, con chơi..Có lẽ trừ việc chăm sóc con và bố mẹ thì lòng dửng dưng trước mọi chuyện. Haizz a, không ổn một tý nào . Sếp đi họp về, kêu ca đủ thứ, từ công nợ đến việc mình không yêu nghề. Dửng dưng, yêu làm sao được khi chẳng thấy đam mê. Đã bao lần tự hỏi phải chăng " nghề không chọn mình ?" Thấy thèm được bận rộn, được say mê, công việc được thổi đầy nhiệt huyết. Biết rằng một công việc tốt lúc này là cực kỳ khó nhưng sao lòng thấy vô cảm. Có lẽ vấn đề nằm ở mình hay mình đang rơi vào một nơi không phù hợp. Bao nhiêu cái muốn làm thì bị gàn đừng làm, vậy thì làm sao mà yêu nghề được. Vậy vấn đề là ở đâu???
             Tự dưng thấy thèm một cái tựa cho qua lúc chênh chao, thèm một cái sọt rác để lắng nghe cái lẩm cẩm, ẩm ương của mình. Nó rất sợ cái cảm giác nhờ nhờ, không yêu không ghét. Sự trống rỗng, thờ ơ này đang giết chết nó theo một nghĩa nào đấy. Vốn là người dư thừa cảm xúc, yêu hay ghét đều dễ hơn người một bậc. Yêu đến hòa tan mà ghét đến chìm sâu. Chi ít thấy nó còn có lý hơn trạng thái bây giờ. Chán đến mức dù hết sức kêu gọi đến tinh thần trách nhiện, bổn phận vần không thấy tinh thần lên nổi. Dửng dưng, thờ ơ, phải chăng tâm hồn đang chết....
             Mới có dịp gặp lại một người từ quá khứ. Đến lúc bị hỏi " Sao chẳng thể quên." Bật cười, trân trọng điều đó nhưng nó có cần đâu. Sao thì nhiều lắm, ai có phận nấy, vô duyên thì thắc mắc làm gì nhỉ? Nó cũng hay nghĩ lại những gì đã xảy ra nhưng tuyệt nhiên không hối tiếc. Nó chẳng bao giờ níu giữ cái gì đã qua cũng như thèm muốn cái không của mình. Nó nhăn nhở, rạng rỡ ngay cả khi trong lòng biết mọi cái là số không tròn trĩnh, trống rỗng hun hút. Vẫn chỉ là một người đàn bà phù phiếm nhưng liệu nó có nông nổi không. Có lẽ vì thế nó là " khó quên". Khó quên chẳng phải vì nó được yêu thương sâu đậm đến ngút ngàn mà có khi lại vì cảm giác thất bại vì không thể có được, vì cái cảm giác bị gạt phăng ra khỏi cuộc sống của nó. Tính sở hữu đơn thuần.
          Nó chẳng tự tin vì mình xinh đẹp hay yêu kiều. Nhưng nó biết mình cũng có một vị trí nào đó trong những người từng yêu thương, quý mến nó. Chỉ là vô duyên nên chưa thể tìm đúng người đi đến cùng tình yêu của nó. Cô đơn ngay cả khi được chiều chuộng nhất. Nó cũng thấy hoang mang vì những nhìn nhận đầy lý tính của mình. Thèm làm người đàn bà nông nổi, ngây thơ để bớt đi những câu hỏi, phân tich và lựa chọn. Ngay từ khi tóc thiếu nữ đổ mềm vai, nó đã như thế, cái chất đàn bà từ khi còn trẻ con nên mãi mãi nó chỉ là người đàn bà trẻ con, mơ mộng. Cái mớ lùng nhùng đấy chẳng thể nào lý giải được, mọi mặt cứ đối nhau chan chát. Nên giữa những mặt đối lập đấy, nó thấy mình cô đơn và chán đến dửng dưng.
         Có những người nói nó phải thay đổi, phải tung tóe, phải xa xỉ, phải mở lòng, phải bớt đi ý thức bổn phận. Tóm lại phải thay đổi triệt để. Cười trừ vì nó biết mình sẽ không làm được những cái đó. Nếu có với sự cố gắng thì cũng được phần nhỏ. Thế nên " đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt" mà biết mỏi mệt vẫn cứ phải loanh quanh.....

      (ngày mà nó muốn nổ tung vì chán, vì thất vọng vậy mà nó lại nhăn nhở, rạng rỡ thế nhỉ...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét