Sáng cuối tuần, trong veo sau những cơn mưa ào ạt. Tự thưởng cho mình
một sáng lang thang cà phê với những nụ cười bạn bè. Cà phê sáng. nói
linh tinh đủ thứ, dở ra bói bài, tỉ tê đủ thứ rất phụ nữ. Và từ chỗ mình
ngồi, lơ lãng nhìn phố trôi và một giỏ hoa phượng trên giỏ xe hút theo
bao nhiêu ánh mắt. Vậy là một năm học nữa đã đóng lại, lại một mùa sĩ tử
xôn xao. Nhìn các sỹ tử năm nay bịn rịn chia tay lại thấy lớp mình ngày
ấy, thấy ta ngày nào bỡ ngỡ trước bước ngoặt cuộc đời.
Thế hệ hôm nay sành điệu hơn, hiện đại hơn nhưng những giọt nước mắt
rưng rưng ngày ra trường vẫn y nguyên như thế. Ngày ra trường đầy phượng
và áo trắng. Lạ thật có những đứa đến cả ba năm học không nói với nhau
được một câu tử tế (trừ lúc giục đóng quỹ lớp) mà ngày ra trường nhìn
nhau vẫn thấy rưng rưng. Bạn ơi, ngày đấy xa là xa một lèo đến tận bây
giờ. Vẫn có những cảm xúc chợt dịu dàng, chợt ngây ngất tràn qua tâm hồn
khi nhìn giỏ xe đấy hoa phượng uớt đẫm sau cơn mưa trôi dài trên phố.
Cả bàn tự dưng chùng lại, tự dưng đồng loạt đổi đề tài về hoa phượng,
về áo trắng, về thời học sinh ngây thơ, hồn nhiên... Dám chắc rằng chúng
nó cũng như mình đang thèm mặc lại cái áo dài trắng, được ngồi trong
lớp học cũ, chờ tiếng trống hết giờ. Ngày đi học thấy áo dài sao vướng
víu nhất là với đứa con gái nghịch ngợm như mình mà bây giờ lại muốn
mặc, được đạp xe nhẹ nhàng trong phố. Ai cũng có những kỷ niệm muốn kể
và kỉ niệm nào cũng đẹp, cũng tươi...
Bây giò đồng
phục lớp phát triển quá, ngồi nhìn đường một lúc mà thấy đến vài chục
kiểu , bao nhiêu màu áo nhưng ta thèm nhìn cảnh áo dài trắng tràn ra từ
các cổng trường, lao xao gọi nắng. Con em gái lôi máy điện thoại bật lại
bài " Mong ước kỷ niệm xưa"
“… Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở
lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi
người
Để tình yêu, ước mơ mãi không phai…”
Bao nhiều tình yêu bọ xít trong khóa mình mà thành chín thành quả thì
được có vài đôi gì đấy. Bất giác chùng lòng khi bạn bảo " ngày ấy, tôi
thích bà cực kỳ", trân trọng cái thứ tình cảm ngây ngô, không định nghĩa
được. Con gái ban A, nói chung là ngốc nghếch và ngây thơ hơn những
nàng thơ ban C duyên dáng. Để bây giờ, ta tự cười chính bản thân mình về
những trò đùa ngây ngô, những rung động đầu đời, những
câu nói vu vơ… Nhưng chắc hẳn, ta rất muốn được quay trở lại cái thời đó
để một
lần nữa trải nghiệm tuổi thanh xuân, để được nghe “giọng nói, tiếng
cười”, để
được gửi gắm “những nỗi nhớ, niềm thương”…
Vèo cái săp
15 năm ra trường, người thành đạt, người vất vả, bao nhiêu bạn là bấy
nhiêu bước đường khác biệt. Dù chúng ta có khác nhau bao nhiêu thì vẫn
cùng chung một thời dở ương dở lớn. Một đứa trẻ sẽ thành một người lớn,
sẽ bước tiếp và theo đuổi những ước mơ. Thời gian vẫn cứ trôi đi không
ngừng và mỗi người cứ ngày một trưởng thành hơn,
đón nhận thêm nhiều cái mới hơn. Tuy nhiên, kỷ niệm luôn là thứ chẳng hề
thay
đổi khi ta gặp lại những người bạn cũ, hàn huyên về những câu chuyện
“ngày xưa”,
nhớ về những khát vọng, đam mê của thời trong vắt những khát khao khẳng
định chính mình. ...Để rồi bất chợt nhìn thấy điều gì gợi nhớ ta lại
thấy trong mình uớc muốn được sống lại những ngày áo trắng, được khóc,
được cười, được giận hờn những cái rất vu vơ...... Ơi nhớ, nhớ quá cái
thời ta là áo trắng...........
“… Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở
lại........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét