Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Đong tháng 5 bằng trời xanh biếc


 
                                                                                Tháng năm nhen lửa trên tán lá                                                                                                                                                                                  Phượng mướt mùa đánh thức hè ơi                                                                                                             Ta ngóng đợi những chiều xanh lộng gió                                                                                           Khát khao mùa trong màu tím bằng lăng
                     Hè trải bóng với sắc vàng hoàng điệp
                     Áo học trò vưóng nét lo âu
                     Dù vẫn biết thời gian không trở lại
                    Ta nhớ người , những mùa hạ xa xưa"
              Tháng năm, mùa hè, mùa của những rộn ràng màu sắc. Màu nào cũng thắm, cũng tươi, cũng tràn trề sức sống: phượng đỏ, tím bằng lăng, vàng hoa điệp. Mình yêu mùa hè ở chỗ đấy. Cái gì cũng mãnh liệt, cũng đầy khát khao, cố gắng bung mình để được sống trọn vẹn nhất. Mùa hạ như những cô gái đầy sức sống, không ngại phô hết những gì mình có. Những cô gái trong vũ điệu flamenco.
              Nắng, nắng chói lòa, nắng nhức mắt, nắng rát bỏng. Nắng như thách thức, như trêu ngươi, làm ai cũng ngại ra đường. Nắng đến mệt mỏi nhưng ta thích cái nắng tràn trề nhu thế. Nó không đấu diếm, không e dè cũng không che đậy. Chân thực như nắng, nắng làm cho con người cởi mở hơn, rạng rỡ hơn và mệt nhọc hơn. Nắng nhảy nhót từ sáng sớm, chuyển màu rực rỡ trên bầu trời huyền ảo rồi bao trùm tất cả trong sắc vàng.
              Trời xanh. Màu xanh khó tả lắm. Thăm thẳm, vời vợi. Mây trắng lững lờ lười nhác trôi. Sáo diều âm vang, trôi lơ lửng trong không gian. Ta yêu những buổi chiều lười nhác, đưa con đi chơi và trò chơi thích nhất lúc đấy là ngửa mặt đoán mây. Một trò mà từ khi bé tí đến giờ mình vẫn thích. Và hè sang đánh thức mảng ký ức ngủ quên. Mùa hè làm ta lười biếng hơn, thích thả hồn rong ruổi theo những tán mây, nằm dài trên cỏ để cảm nhận những cái mơn man rất nhẹ của lá của hoa.
              Ta yêu cái nồng nàn của mùa hạ. Nồng nàn mùa hạ thể hiện qua những vị ngọt sắc của hoa quả, trên những bông hoa rực rỡ đủ nắng thắm hết mình. Mùa của những tán lá xanh rờm rợp đan kín chở che, mượt mà, rạng rỡ trong nắng. Ta yêu lắm những chiều hè quây quần cả nhà.  Nóng quá, chả thấy ngon nhưng bữa cơm với bát canh ngon, dưa gang muối hay cà muối vẫn trôi tuột. Tự dưng muốn thốt lên rằng, hè ơi ta yêu người thế.
              Những chùm phượng nở hối hả, bằng lăng dạt dào tím. Những sắc màu mùa hạ làm nhói lên trong ta nỗi nhớ học trò. Cái áo dài trắng đầy chữ ký của bạn bè vẫn nằm trong tủ, mỗi năm mở ra phơi lại thấy rưng rưng. Bao mùa hạ rồi, chữ ký , câu thơ cũng nhạt đi nhưng  cảm giác bồi hồi vẫn nguyên đấy như thế. Nhớ, nhớ những mùa thi, nhớ những hoài bão, những ước mơ. Hay lắm nhé, hôm trước gọi điện cho một bên khách hàng, đúng bạn cũ. Từ ngày ra trường không gặp lại, nói xong công việc bỗng dưng bạn hỏi " phượng nở chưa?". Uh, mùa phượng nở 10 năm về trước bạn Nam tiến đến giờ chưa một lần họp lớp. Mùa hạ làm mềm cả những trái tim khô khan vì công việc. Tự dưng nhớ ra có người hứa tặng mình một cành phượng đầu mùa mà vẫn chưa làm được. Xa xôi quá rồi.
             Mùa hạ đầy yêu thương, đầy kỷ niệm. Ta đong đầy mùa hạ theo những mảnh trời xanh thăm thẳm yêu thương.
                                                             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét