Cũng vì cái tội chủ quan, thấy mây đen cuộn trên bầu trời mà vẫn đủng
đỉnh. Thế là mưa, lất phất, lâm thâm rồi ào ạt trút xuống. Mưa mùa hè,
mưa rào. Chẳng mấy chốc mà những con suối nhỏ trên mặt đường đã nhanh
chóng thành các vũng nươc nổi bong bóng. Chẳng còn cách nào vẫn ào vào
mưa để về.
Lâu lắm mới dầm mưa. Mưa mùa hạ ngọt và ấm
. Những hạt mưa nhảy nhót, bao bọc. Có giọt mưa nào đậu trên mắt, trên
môi. Ấm áp như những nụ hôn và lóng lánh những sắc màu rực rỡ. Uhm ,
trong ai cũng vội vàng, cuống quýt, để bỏ qua cái mát lành của mưa.
Mưa đẹp đến dịu dàng. Mưa mang sắc đỏ của những chùm phượng
đang ngả nghiêng theo gió. Mưa phủ đầy đất bằng sắc trắng hoa sưa, hoa
trứng cá, toả nên cái mùi oi nồng của đất. Mưa như những đứa tẻ tinh
nghịch, nhảy nhót, reo vui khi ào vào mặt đất. Mưa quây kín người như
ngày nào ta chân trần chạy băng băng ngày còn bé tí. Những giọt mưa ấm
đã gõ vào những sự rung cảm của tâm hồn. Ơi mưa
Tự dưng
lúc dầm mình trong mưa đấy, không thấy lạnh hay khó chịu chỉ thấy sự
thích thú. Đá tung những vũng nước bên đường, không cần để ý đến cái
nhìn đầy kì lạ của những người trú mưa, ta thấy mình phóng khoáng, tự
do, thoát ra khỏi những ràng buộc. Cảm giác giống như đánh cắp chút thời
gian để quay lại với tuổi thơ. " Chẳng ai bán hay cho mình một vé đi
tuổi thơ" thì ta phải tạo ra cho mình những phút giây như thế.
Hình như mình mới đọc một bài báo có đoạn
. “Mình phải sống như mùa hè năm ấy”, cái mùa hè mà ta đã sống trọn vẹn
hơn cả tuổi trẻ và những ước mơ của mình. Cái mùa hè mà ta cứ hết lần
này tới lần khác quay trở lại trong ký ức của ta khi ta đi dưới những
tàn cây của thành phố đông người oi ả. Không phải ta chối bỏ thực tại
này hay chối bỏ bản thân ta, chỉ có điều khi ta đã từng bay, ta sẽ nhớ
cái cảm giác được tự do trên không trung như thế. Đi đến nơi ta muốn,
gặp những người ta thích, làm những việc ngẫu hứng tự nhiên…" - ( Mùa hè năm ấy - Linh Evil)
Ai cũng có những mùa hè như thế trong tâm hồn. Mình tự đánh cắp chút
thời gian để dành lại cái trong vắt của những mùa xa xưa ấy. Lúc này,
mưa ve vuốt, yêu chiều cảm xúc của bản thân. Không có những phải này,
nhiệm vụ kia, chỉ có sự bình an gần như bao trùm lấy mọi vật quanh mình
và ngay cái giây
phút bình yên nhất những mùa hè đã bỏ lại sau lưng chợt ùa về lấp lánh.
Và mình biết chỉ còn đoạn đường ngắn nữa thôi, mình lại trở về với những
cái thường nhật, với những ràng buộc yêu thương mang những hình hài rõ
nét. Có thể giữa những giờ khắc triền miên của cuộc sống mình sẽ quên đi
món quà mà chính mình đã để lại ngoài cửa, sẽ không bao giờ còn
nhớ hay đủ thời gian để nhặt nó lên, mở ra, để mình ùa vào, chạm vào
mùi hương, ký ức, ánh nắng, sự ram ráp của ngày cũ.
Những nụ hôn rực rỡ từ bầu trời kia, trong cái thời khắc đặc biệt này
làm ta sống hoà mình với cảm giác của những mùa hè đã rất cũ. Để thấy
mình vẫn đó, trẻ trung như mùa hè năm ấy, tự do như mùa hè
năm ấy… Để nhấm nháp mùi vị của gió trên những con đường và hồi hộp
mơ hồ với từng cơn giông chiều khi mà đích đến của hành trình vẫn còn
xa. Tôi đã mở hào phóng vô vàn ký ức vào các quãng thời gian đánh cắp
của mình. Những file hồ sơ đầy màu sắc.
Tận hưởng những
nụ hôn đầy dịu dàng của trời đất để quay về với những thực tế, những yêu
thương, những ước mơ, những vụn vặt của tuổi băm đầy lo lắng. Nhưng dù
sao sự ấm áp ngọt ngào của những nụ hôm mưa vẫn còn mãi để khi bốn mươi
ta lại nhớ về mùa hè năm nay.........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét