Sáng
mới bảnh mắt, đã thấy mẹ lục cục đi chợ, bảo đi sớm mua hoa quả thắp
hương. Vậy là Tết Đoan Ngọ, mồng 5 tháng 5. Tết của mùa hè, ngày hội của
hoa quả. Mùa hè, mình thích nhất ở khoản hoa quả. Vốn là người ăn hoa
quả cả ngày, trừ bữa cũng được nên mình thích Tết Đoan Ngọ lắm.
Bây giờ Tết Đoan Ngọ cũng giản tiện đi nhiều, nhất là ở
phố. Cuộc sống bận rộn, làm phai đi những nét truyền thống rất hay. Mẹ
đi chợ về,đầy một làn hoa quả : đào, dứa, vải, mận, dưa lê cả góc mít
thơm lừng tươm nước ngọt. Hai hộp rượu nếp - mẹ chiều ý thích của cả bố
lẫn con, có cả nếp cái lẫn nếp cẩm. Nhìn mẹ lụi hụi sắp xếp bàn thờ, tự
dưng nhận dáng mẹ giống bà ngoại. Thấy cay cay mắt nhớ bà.
Ngày bà còn sống, ngày này bà thường lùa mấy đứa cháu dạy
thật sớm, bắt nhìn vào mặt trời, nuốt 49 hạt đỗ đen. Bà dặn làm thế,
cho mắt sáng vì ngày 5 tháng 5 là ngày cực dương trong năm. Hồi đấy có
hiểu gì đâu chỉ nhăn nhó vì dậy sớm, phụng phịu mấy cũng phải nuốt hết
nắm đậu bà đưa. Sao hồi đấy ăn chén rượu nếp ngon thế. Có năm bà ủ rượu
nhưng phần nhiều là nhà mua. Những tiếng rao "rượu nếp đâyyyy...đây",
len lỏi vào từng ngõ ngách của cái xóm nhỏ đấy, làm nước miếng tứa ra,
những ánh mắt trẻ con thèm thuồng hướng ra ngõ. Phải đợi bà cúng xong,
mới được chia một chén nhỏ, Chao ôi ngọt, chao ôi thơm, bà dặn " con gái
ăn uống phải từ tốn", đố đứa bé con mình hồi đấy làm được. Cứ xúc đầy
thìa cho vào miệng, những hạt nếp căng mọng vỡ lép bép trong miệng, tỏa
ra vị ngọt bùi, mùi thơm của gạo ngấm men. Giờ cả buổi mình cũng chỉ làm
được mấy thìa , gọi là cho có chứ không thể gợi lên cái vị thèm thuồng
như xưa nữa.
Mùa hoa quả, mà toàn quả ngọt, mọng căng và nóng. Ai máu
nóng ( như mình) ăn là biết. Ngứa ran người, mẩn lên ngay. Thế nhưng cái
hấp dẫn của thức mùa hè thì không sao từ chối được. Mồm kêu nóng lắm,
nhưng tay vẫn bốc, lưỡi vẫn nếm, vẫn ăn. Mẹ trêu " sao bảo nóng, mày
không ăn". Nhìn đống vỏ, hột trước mặt, giả lả cười trừ ' kệ, chả lẽ mùa
không ăn". Đúng là sức hấp dẫn không thể chối từ. Có gì lại đến gặp "
mát gan tiêu độc" sau vậy. Lạ thật, mùa hè toàn quả nóng. Có lẽ sức nóng
chói chang của nắng hè giục cây tạo đường, tạo ngọt, tạo nên những mùi
vị thơm lừng, quyến rũ. Bây giờ chẳng thấy dâu da bán nữa. Xuân vẫn thấy
hoa trắng nở mà mùa hè lại chẳng thấy những chùm quả đỏ cam đâu. Nhằn
nhằn cái quả, bằng đầu ngón tay út, vị chua ngọt lan nhẹ nhàng. Thèm
thế, thèm dâu da còn thèm những ngày rủ ban trèo rào hái trộm mấy chùm
quả đầu mùa. Thèm ngày thơ bé.
Trưa, bày vẽ nấu bún vịt, cả nhà quây quần, sì sụt. Mở Skype, trêu
thằng Út, nó kêu thèm. Uhm, nó thích ăn rượu nếp. Năm nay đi học xa, chả
biết mấy đứa có biết đường tổ chức gì không? Có những thứ tưởng rất đơn
giản mà có sức gắn bó đến lạ thường.
Thực ra, mình thèm có một cái Tết Đoan Ngọ như văn Vũ
Bằng. Mồng năm tháng năm có đi hái lá về tắm, có bó móng tay móng chân..
nhưng biết làm sao mà có được. Đành hài lòng với những gì có, với sự
sum vầy của cả nhà. Kiểu như sắp lẩn thẩn, sắp già thì phải. Thôi rủ con
gái xem phim, nhâm nhi hột mít luộc dể kết ngày Tết Đoan Ngọ năm
nay.........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét