Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Ăn - Cầu nguyện - Yêu ( Elizaberth Gillberth)

       Tự dưng thấy mình chênh chao khi nhìn qua cửa sổ văn phòng thấy nắng đến chói cả mắt. Tự dưng thấy mình dường như chẳng còn chút cảm xúc nào. Có lẽ mình  là người đàn bà trẻ con, vẫn thấy thèm những cái thay đổi, những cái mới lạ. Không vẩn vơ nhưng hồi tóc dài mềm vai thiếu nữ, mà vẫn thấy nhiều sự lăn tăn, trăn trở. Nếu nhìn bên ngoài tự mình thấy mình già, nhăn nhiều như quả táo tàu. Có lẽ cái duy nhất đến lúc này mình thấy có lẽ là được nhất là lúc nào cũng có thể cười, cười ngay cả khi chênh vênh, bất an, ngay cả khi muốn gào lên vì bực. Mới đọc lại quyển " Ăn  - Cầu Nguyện - Yêu", hình như nhu cầu của người thực ra rất đơn giản nhưng lại bị choàng cho quá nhiều lớp vỏ lên. Chính vì chẳng nhận rõ mình cần gì nên có khi dễ lanh quanh cho đời mỏi mệt. Những cái vòng vo của cuộc sống ràng buộc con người nhiều, nhiều đến mức đôi khi làm con người ngột ngạt. Và khi càng giãy giụa để thoát ra thì lại thấy ngột ngạt hơn.
             Ngồi nói chuyện với mấy khách hàng, lan man từ việc nọ đến việc kia. Hết công nợ sang việc gia đình. Mình lỗ to khi toàn gọi mấy khách bằng anh đến khi ngã ngửa ra là toàn ít tuổi hơn mình. Chết cười. Sao dạo này mình hay nghe thấy ca thán về chuyện gia đình thế nhỉ ? Nói chuyện với người nhiều tuổi kêu, người trẻ kêu? Chữ gia đình ngày một khó khăn. Nghĩ thấy buồn cười, đàn ông kêu đàn bà phức tạp, đàn bà kêu đàn ông khó hiểu. Phải chăng gia đình khó bền khi mất đi sự liên kết hay cái gọi là thông hiểu lẫn nhau. Có nhiều thứ lắm mới tạo được gia đình, cái không khí gia đình. Mình luôn có cảm nhận rất bản năng khi bước vào một ngôi nhà / căn hộ. Cảm nhận đấy không hoàn toàn là chính xác nhưng có thể cho mình biết sơ qua về gia đình chủ nhà. Có nhiều ngôi nhà rất đẹp nhưng lại rất lạnh. Có ngôi nhà rất nhỏ, bừa bộn nhưng rất ấm áp. Cái không khí trong ngôi nhà ấy cho biêt nhiều thứ mà chỉ có thể cảm thấy chứ không thể dùng ngũ quan để định vị.
            Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Mình cho rằng không sai nhưng chưa đủ, chả có người đàn bà nào xây nổi cái tổ ấm nếu người đàn ông chỉ biết coi đó là quán trọ. Ơ này, ai chả phải đi làm, ai chả phải việc nọ công kia. Mà chả có đàn ông nào thích cái nhà rõ to mà chả có tý vui vẻ ấm áp nào ( trừ khi quy ra giá trị kinh tế).
             Nói đến cái nhà, khá nhiều người giục mình xây nhà rồi nhỉ? Nghĩ đến việc xây nhà, thấy cơ man là việc. Mà việc nặng nhất là kiếm tiền để xây, ngại thế cơ chứ. Khéo lại chí phèo, vừa xây vừa tính nhỉ? Nhưng thực sự đấy không phải là việc khó nhất. Việc khó nhất theo mình làm sao để dựng được cái nếp nhà, cái sự ấm áp cho hai mẹ con khi ở riêng. Đấy là cái khó, mới là cái ngần ngừ của việc xây nhà.
           Có khi cứ AQ mà làm, nghĩ lắm chóng già. Nghĩ đơn giản cho thanh thản nhể? Viết đến đây mới thấy mình vớ vẩn thật. Chắc tại cốc cà phê dở ơi là dở buổi trưa đây.
                      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét