Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Bông phượng cuối mùa

                         Lẻ loi gì bông phượng cuối trên cành
                          Đỏ muộn màng giữa trời thu da diết
                          Nắng hoe vàng gom màu tô hoa cúc
                          Đâu đủ đầy hun sắc đỏ cho em.

                          Lẻ gì đâu chút sắc đỏ cuối cùng,
                          Khi quả xanh đã chen cùng sắc lá
                          Chút sắc đỏ như giọt màu rơi lại,
                          Tiếng ve nào chẳng nỡ mang theo.

                          Đơn côi ơi cuối mùa mới nở
                          Nhỏ nhoi đâu bông phượng cuối cùng
                          Lỡ một mùa, nên đành chậm bước.
                          Góp vào thu một chút đỏ bình yên.

                                                      (24/9/12)

Mùa Trung Thu

  " Tùng, tùng cắc tùng tùng..."

         Thế là phố phường đã rạo rực tiếng trống Trung Thu, vang trên từng đường phố. Náo nức náo nức những nụ cười con trẻ, những ánh mắt tròn xoe ngước nhìn những đồ chơi lấp lánh. Trung Thu khi mùa trăng là đẹp nhất, tròn nhất sáng nhất. Thâm tâm mình nghĩ Trung Thu bây giờ đủ đầy quá mà thiếu nhiều thứ quá. Đủ đầy khi mọi thứ đều ê hề, sẵn sàng, mội vòng là có đủ mọi thứ cho Trung Thu, từ cao cấp nhất đến bình dân nhất. Thiếu thốn vì người ta thờ ơ với Trung Thu hay biến nó thành một dịp để làm cái gì đó.
          Với mình, Trung thu là ánh trăng trong vắt, vằng vặc dẫn đường cho lũ trẻ con trong xóm nhỏ ấy đi rước đèn. Chộn rộn cả tháng, ngóng đợi cả tháng. Ngày xưa làm gì có đèn lồng, đền ông sao bán sẵn. Toàn tự làm. Nhà mình, bố đi vắng, chả có ai chẻ tre để đan cốt đèn lồng, đèn ông sao. Thương các con nhìn trẻ nhà khác thèm, mẹ toàn nhờ mấy anh học sinh của mẹ làm cho. Cứ gọi là thích mê tơi khi được chạy loanh quanh giúp mấy anh chẻ tre, buộc cốt. Hí hửng lấy ra tập giấy bóng kính đủ màu để dành từ những lần được bà chia oản lễ Phật. Và năm nào chị em mình cũng có những cái đèn ông sao to nhất xóm. Và đêm trăng cứ mãi lấp lánh trong ánh mắt trẻ con và trong tâm hồn mình bây giờ.
        Bạn bè ơi, liệu còn có ai trong số chúng ta ngày ấy lẩn thẩn như mình bây giờ ngồi nhớ những xâu đèn hạt bưởi giữa những ánh đèn chói chang không? Chả biết là bao nhiêu quả bưởi mới đủ số hạt để xâu thành chuỗi. Mình cứ nhớ từ cuối mùa hè, đám trẻ con lau nhau ấy đã bắt đầu gom hạt bưởi, rồi phơi, rồi bóc, rồi xâu. Bao nhiêu là kỳ công say mê để hớn hở khoe nhau những chùm hạt bưởi khô nỏ vào đên Trung thu. Ánh sáng xanh xanh, mùi thơm rất lạ của hạt bưởi khô khi cháy đã làm cho đêm trăng thêm trọn vẹn.
      Tùng dinh dinh, cắc tùng dinh dinh; giờ con mình thiệt thòi vì không được hòa mình vào đám rước đèn, được theo chân các anh chị đi ra sinh hoạt ở phường. Phường bây giờ có tổ chức nhưng toàn diễn văn, không vui. Mình nhớ cái không khí rước đèn đấy quá. Nhớ cái tiếng trống thúc giục ngay từ khi chạng vạng, nhớ cái cảnh ăn cơm thật nhanh rồi nhấp nhổm chạy ra. Nhớ cả tiếng xủng xoảng của những ống bơ đục lỗ, cắm nến va vào nhau khi theo chân những đứa trẻ lao ra ngõ.
       Mâm cỗ Trung thu của tuổi thơ mình chẳng có gì, ít hồng, ít bưởi, một cái bánh nướng, một cái bánh dẻo ( mẹ được phát ở trường), cốm xanh. Năm nào bà cũng nấu chè đường xôi vò. Xôi vò của bà ngoại là ngon vô đối. Đến bây giờ dù nấu ăn không kém nhưng mình không sao làm nổi cái thứ xôi vò ngon như thế Mọng căng, vàng ươm, tơi từng hạt, bùi, thơm mùi đỗ mới. Có lẽ con mình bây giờ đủ quá nên chả thấy thèm, gạ ăn chẳng ăn lắc tuốt. Rủ nàng ấy làm bếp thì nàng ấy phá lung tung cả nên. Nhưng mà vui ra phết khi nhìn cái mặt lấm lem của nàng ấy, yêu yêu là...
       Trung Thu năm nay, lu bu với việc học của nàng mà mẹ chưa đưa nàng đi chơi, mua đồ Trung Thu. Mai nàng nghỉ học mẹ con mình lang thang nhỉ, đi mua đồ, sem múa sư tử đê...

Tùng tùng cắc tùng tùng tùng , cây dèn ông sao, sao năm cánh tươi màu......."

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Thân nhau là thế....

      Mày ạ, đọc những gì mày viết cho tao, tao thấy mình may mắn vì đời có những đứa bạn như mày. Tao là người đến lúc này số làm được với số vứt bỏ đi có lẽ là tương đương nhau. Nhưng tao tự hào rằng mình là người giàu có; giàu có về tình cảm; về bạn bề. Tao dễ làm quen nhưng khó mở lòng để thân. Thế mà hạnh phúc là tao có những người bạn tri kỉ như mày. dù cả năm cả tháng tao với mày chẳng ngồi được với nhau quá hai lần.
       Cuộc sống là vậy, ai cũng có những quyết định hay lựa chọn vào những thời điểm bắt buộc phải làm. Cuộc sống của tao quả thật so với chúng mày cực kỳ không bình yên. Điều bình yên nhất của tao là tao luôn có gia đình và chúng mày để thấy vững tin khi ra quyết định. Dẫu sao thì dù vui hay buồn tao vẫn nhìn cuộc đời với ánh mắt hiếu kỳ nên chắc tao chưa thể settle được mày ạ.
    Cảm ơn mày vì những gì mày đã hiểu, đã suy nghĩ và chia sẻ cùng tao.
Đời vui vì có những điều đơn giản ấy.

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Sợi len rối

    Sơ ý một cái là cái áo len móc của mình bị sút chỉ. Mà mình cũng chả nhớ được là do bị móc vào đâu nữa, chỉ thấy sợi len cứ bị tuột ra từng mắt một. Từ một sợi len rất đơn giản, qua bàn tay tài hoa của người móc mà thành những hoa văn. Mình cực dốt về mấy khoản thêu thùa, may vá nhưng cũng đủ để biết móc một hoa văn phải bắt đầu từ một mắt đầu tiên - mắt cái. Nhìn cái áo bị rút hỏng một đoạn hoa văn mình thấy ngồ ngộ.
         Nếu cuộc sống thường nhật như những hoa văn đan xen nhau chặt chẽ, được liên kết và gắn với nhau bằng vô số quan hệ, tình huống để trở thành vững chắc. Nó bao phủ, ôm gọn lấy mỗi con người. Có người thích có người không thích những hoa văn cuộc sống cảu mình. Và chẳng may, sợi cuộc sống đó bị tuột tại một mắt nào đó thì sao nhỉ ? Nếu nó nhỏ, liệu có thể phát hiện ra để mà móc lại hay không? Không thể phủ nhận cái tinh tế của dạng áo móc cũng nhưng không thể phủ nhận cái hấp dẫn của cuộc sống. Những cái đan xen nhau luôn có một quy luật để tạo ra cái mới hơn và cái mới hơn lại tạo ra một cái gì đó khác. Và đôi khi chấp nhận rằng cái vết rách đó là cần thiết . Thế nên cuộc sống là thú vị, thú vị vì không thể nào đoán trước.
        Lắm người rủa nó là AQ cao độ. Nó cười, chả hiều sao nó thấy bình thường trước mọi cái đến và đi trong cuộc đời. Cũng có thể là bản lĩnh mà cũng có thể là do " chai". Để phục hồi cái áo móc hỏng kia, việc cần nhất là tìm ra cái mắt đầu tiên để móc lại cái hoa văn đấy và gắn lại vào. Và để chỉnh sửa cuộc sống của nó hiện nay, nó cần một cái mắt cái để tạo ra một hoa văn khác, một bước ngoặt khác.
        Cái thời điểm làm nó lo cuống cuống khi gặp chuyện dường như xa quá rồi. Giờ cái gì cũng cười được, sợi cuộc sống sẽ có những hoa văn mới. Có một đoạn chùng lại, để nghĩ xem mình muốn cái gì, nhìn nhận về con người theo một cách mới. Chậm lại thôi, đừng đánh mất đi niềm tin, đừng mất đi nụ cười an nhiên...
         Sợi len rối có thể gỡ dần, thậm chí phải cắt đi một đoạn để nối lại thì mới có thể dùng để sửa được...Bất giác nhớ lời của một đàn anh " Điều xấu nhất vẫn còn chưa tới..." nên mọi chuyện đều là có thể. Mai sẽ là một ngày mới với những bình yên, với những dông bão, với nụ cười, với nước mắt nhưng nó biết mình vẫn an nhiên giữa cuộc đời...
          

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Thu Hà nội

Thực sự mình chỉ thích cái Hà Nội thâm trầm như cái nhìn của cô bé con 6 tuổi ngày nào. Hà Nội đi nhiều nhưng hầu như chỉ tạt qua trên những chuyến công tác. Chả mấy thời gian để ngắm nghía hay cảm nhận Hà nội.
           Mình cảm nhận thu Hà nội từ một chiều rất nắng, rất mềm buông trên Hồ Hoàn kiếm. Nắng thật nhẹ, thật trong, thật bình yên. Lâu lắm mới có cái cảm giác nhàn tênh ngồi ngắm nắng, buôn dưa lê. Dịu dàng quá nỗi. Có lẽ bỏ qua những cái sôi động, cái bụi bặm của một thủ đô đang lớn Thu Hà Nội dịu dàng như thế. Tự dưng một chút trầm trong khi trò chuyện nắng gió của Thu xen vào buộc người ta phải ngước mắt lên nhìn cái lá vàng la đà chùng chình chao xuống.
          Có một điều mình rất thích ở mùa thu Hà Nội, hoa hướng dương. Hoa này chẳng lạ có ở rất nhiều nơi, cũng đã hơn một lần được đắm mình vào cánh đồng đầy hoa đấy. Nhưng cảm giác ngắm nhìn những mặt trời nho nhỏ, rung rinh theo những vòng xe trên phố bình yên đến lạ. Một đứa đi lái xe không biết đường, một đứa biết đường không biết lái xe, cứ mê mải đi theo những bóng vàng rạng rỡ đấy. Đấy là Thu. Điều này Thu nơi mình sống không có tiếc thế, tiếc đến ngẩn ngơ. Thèm được nhảy xuống mua ngay mấy bó mà diễn, mà ôm vào lòng cái vàng mướt để thấy mình vẫn còn hồn nhiên.
         Này Thu Hà Nội ta vô duyên nên lòng quanh trên phố mà chả cảm nhận được mùi hoa sữa. Chỉ có mùi hoa mộc ngạt ngào trong quán trà nhỏ đẫm tiếng sáo du dương.  Cái quán mà mình đã được nghe kể về nó và vô tình em lại đưa mình đến đúng nơi mình muốn đến. Cảm ơn em. Tối thu Hà Nội dịu dàng trong những câu chuyện phiếm. Một bầu không khi rất trong theo ánh trăng gần rằm, con đường ven hồ Tây man mát, dường như Thu Hà nội hào phóng với những đôi tình nhân dạo bước.
         Uhm thu Hà Nội còn nhiều điều nữa nhưng ta chả thể ở lại lâu hơn, để biết dể cảm thấy Thu nhiều hơn nữa. Thu hà nội chớm qua như món khai vị vừa dọn mà ta đã vội đứng lên. Tiếc chao là tiếc. Nếu có một thời gian lâu hơn, ta sẽ quay lại để được cảm nhận bữa tiệc Thu trọn vẹn. Nhất định có một ngày.

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Những đoạn cảm xúc lung tung

Cho Mày

      Hình như có một điều rất lạ là tao với mày rất ít gặp nhau. Sau bao nhiêu năm mất liên lạc thì hai đứa vẫn đủ hồn nhiên để nhảy bổ vào nhau, trong cái ôm thật chặt cho ngày gặp lại. 12 năm đã trôi qua, cả tao với mày đã trở thành những người đàn bà nặng gánh. Dù cuộc đời có nặng đến bao nhiêu, thì vẫn may mắn còn đó một sự trong sáng của tình bạn thuần khiết.
      Uhm, cái chiều thu cà phê bên hồ Hoàn Kiếm. Dường như 12 năm  chia xa chưa hề có. Mọi chuyện cứ thế tuôn ra thật nhẹ nhàng. Đời có may, có rủi. Có cái trọn vẹn mà có cái vỡ tan. Nhưng tao vui, vui thực sự khi gặp lại mày. Mày có nhớ không?
        Cách đây  hơn chục năm cái đêm tao với mày nằm nói chuyện về cuộc đời với những cái nhìn háo hức của những người trẻ. Đêm nằm cạnh mày tự dưng tao lại nghĩ đến cái đêm đấy. Chẳng có gì đề giấu, mọi cái  sâu kín nhất bình thường chẳng nghĩ đến cũng tuôn trào. Chả khác gì. Có chăng chỉ khác là câu chuyện hôm nay mang nhiều sắc mầu hơn, nhiều chiêm nghiệm hơn. Dù thế nào chúng mình cũng chẳng còn là những cô gái thơ ngây nữa. Đã là mẹ, là người phụ nữ nặng gánh lo toan. May mắn rằng trong cuộc đời vẫn có những tình bạn trong vắt như thế.

Cho Em

       Một người bạn vong niên của chị. Chị em mình biết nhau chưa lâu nhưng nói chuyện với nhau khá hợp. cảm ơn em đã dành một buổi tối nói chuyện linh tinh. Một buổi tối đầy hương trà hoa mộc. Dìu dặt tiếng sáo và bình yên.  Cảm ơn em đem lại cho chị nụ cười thực sự, cho những điều trải lòng rất dễ.  Có những cuộc gặp trong đời là cơ duyên may mắn. Và tình bạn là một trong những điều như thế. Bất luận chuyện gì chị rất vui khi có thêm một người bạn một người em như em. Một tối thu thật đẹp thật trong và thật bình yên. Dù rất nhỏ nhưng đời vẫn đẹp hơn vì những điều dù chỉ nhỏ như chuyện phiếm linh tinh chia sẻ những điều rất nhỏ trong cuộc sống.