Thực sự mình chỉ thích cái Hà Nội thâm trầm như cái nhìn của cô bé con 6
tuổi ngày nào. Hà Nội đi nhiều nhưng hầu như chỉ tạt qua trên những
chuyến công tác. Chả mấy thời gian để ngắm nghía hay cảm nhận Hà nội.
Mình cảm nhận thu Hà nội từ một chiều rất nắng, rất mềm buông trên Hồ
Hoàn kiếm. Nắng thật nhẹ, thật trong, thật bình yên. Lâu lắm mới có cái
cảm giác nhàn tênh ngồi ngắm nắng, buôn dưa lê. Dịu dàng quá nỗi. Có lẽ
bỏ qua những cái sôi động, cái bụi bặm của một thủ đô đang lớn Thu Hà
Nội dịu dàng như thế. Tự dưng một chút trầm trong khi trò chuyện nắng
gió của Thu xen vào buộc người ta phải ngước mắt lên nhìn cái lá vàng la
đà chùng chình chao xuống.
Có một điều mình rất thích ở
mùa thu Hà Nội, hoa hướng dương. Hoa này chẳng lạ có ở rất nhiều nơi,
cũng đã hơn một lần được đắm mình vào cánh đồng đầy hoa đấy. Nhưng cảm
giác ngắm nhìn những mặt trời nho nhỏ, rung rinh theo những vòng xe trên
phố bình yên đến lạ. Một đứa đi lái xe không biết đường, một đứa biết
đường không biết lái xe, cứ mê mải đi theo những bóng vàng rạng rỡ đấy.
Đấy là Thu. Điều này Thu nơi mình sống không có tiếc thế, tiếc đến ngẩn
ngơ. Thèm được nhảy xuống mua ngay mấy bó mà diễn, mà ôm vào lòng cái
vàng mướt để thấy mình vẫn còn hồn nhiên.
Này Thu Hà Nội ta
vô duyên nên lòng quanh trên phố mà chả cảm nhận được mùi hoa sữa. Chỉ
có mùi hoa mộc ngạt ngào trong quán trà nhỏ đẫm tiếng sáo du dương. Cái
quán mà mình đã được nghe kể về nó và vô tình em lại đưa mình đến đúng
nơi mình muốn đến. Cảm ơn em. Tối thu Hà Nội dịu dàng trong những câu
chuyện phiếm. Một bầu không khi rất trong theo ánh trăng gần rằm, con
đường ven hồ Tây man mát, dường như Thu Hà nội hào phóng với những đôi
tình nhân dạo bước.
Uhm thu Hà Nội còn nhiều điều nữa nhưng
ta chả thể ở lại lâu hơn, để biết dể cảm thấy Thu nhiều hơn nữa. Thu hà
nội chớm qua như món khai vị vừa dọn mà ta đã vội đứng lên. Tiếc chao là
tiếc. Nếu có một thời gian lâu hơn, ta sẽ quay lại để được cảm nhận bữa
tiệc Thu trọn vẹn. Nhất định có một ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét