Sơ ý một cái là cái áo len
móc của mình bị sút chỉ. Mà mình cũng chả nhớ được là do bị móc vào đâu
nữa, chỉ thấy sợi len cứ bị tuột ra từng mắt một. Từ một sợi len rất đơn
giản, qua bàn tay tài hoa của người móc mà thành những hoa văn. Mình
cực dốt về mấy khoản thêu thùa, may vá nhưng cũng đủ để biết móc một hoa
văn phải bắt đầu từ một mắt đầu tiên - mắt cái. Nhìn cái áo bị rút hỏng
một đoạn hoa văn mình thấy ngồ ngộ.
Nếu cuộc sống thường
nhật như những hoa văn đan xen nhau chặt chẽ, được liên kết và gắn với
nhau bằng vô số quan hệ, tình huống để trở thành vững chắc. Nó bao phủ,
ôm gọn lấy mỗi con người. Có người thích có người không thích những hoa
văn cuộc sống cảu mình. Và chẳng may, sợi cuộc sống đó bị tuột tại một
mắt nào đó thì sao nhỉ ? Nếu nó nhỏ, liệu có thể phát hiện ra để mà móc
lại hay không? Không thể phủ nhận cái tinh tế của dạng áo móc cũng nhưng
không thể phủ nhận cái hấp dẫn của cuộc sống. Những cái đan xen nhau
luôn có một quy luật để tạo ra cái mới hơn và cái mới hơn lại tạo ra một
cái gì đó khác. Và đôi khi chấp nhận rằng cái vết rách đó là cần thiết .
Thế nên cuộc sống là thú vị, thú vị vì không thể nào đoán trước.
Lắm người rủa nó là AQ cao độ. Nó cười, chả hiều sao nó thấy bình
thường trước mọi cái đến và đi trong cuộc đời. Cũng có thể là bản lĩnh
mà cũng có thể là do " chai". Để phục hồi cái áo móc hỏng kia, việc cần
nhất là tìm ra cái mắt đầu tiên để móc lại cái hoa văn đấy và gắn lại
vào. Và để chỉnh sửa cuộc sống của nó hiện nay, nó cần một cái mắt cái
để tạo ra một hoa văn khác, một bước ngoặt khác.
Cái thời
điểm làm nó lo cuống cuống khi gặp chuyện dường như xa quá rồi. Giờ cái
gì cũng cười được, sợi cuộc sống sẽ có những hoa văn mới. Có một đoạn
chùng lại, để nghĩ xem mình muốn cái gì, nhìn nhận về con người theo một
cách mới. Chậm lại thôi, đừng đánh mất đi niềm tin, đừng mất đi nụ cười
an nhiên...
Sợi len rối có thể gỡ dần, thậm chí phải cắt đi
một đoạn để nối lại thì mới có thể dùng để sửa được...Bất giác nhớ lời
của một đàn anh " Điều xấu nhất vẫn còn chưa tới..." nên mọi chuyện đều
là có thể. Mai sẽ là một ngày mới với những bình yên, với những dông
bão, với nụ cười, với nước mắt nhưng nó biết mình vẫn an nhiên giữa cuộc
đời...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét