" Tùng, tùng cắc tùng tùng..."
Thế là phố phường đã rạo rực tiếng trống Trung Thu, vang trên từng
đường phố. Náo nức náo nức những nụ cười con trẻ, những ánh mắt tròn xoe
ngước nhìn những đồ chơi lấp lánh. Trung Thu khi mùa trăng là đẹp nhất,
tròn nhất sáng nhất. Thâm tâm mình nghĩ Trung Thu bây giờ đủ đầy quá mà
thiếu nhiều thứ quá. Đủ đầy khi mọi thứ đều ê hề, sẵn sàng, mội vòng là
có đủ mọi thứ cho Trung Thu, từ cao cấp nhất đến bình dân nhất. Thiếu
thốn vì người ta thờ ơ với Trung Thu hay biến nó thành một dịp để làm
cái gì đó.
Với mình, Trung thu là ánh trăng trong
vắt, vằng vặc dẫn đường cho lũ trẻ con trong xóm nhỏ ấy đi rước đèn.
Chộn rộn cả tháng, ngóng đợi cả tháng. Ngày xưa làm gì có đèn lồng, đền
ông sao bán sẵn. Toàn tự làm. Nhà mình, bố đi vắng, chả có ai chẻ tre để
đan cốt đèn lồng, đèn ông sao. Thương các con nhìn trẻ nhà khác thèm,
mẹ toàn nhờ mấy anh học sinh của mẹ làm cho. Cứ gọi là thích mê tơi khi
được chạy loanh quanh giúp mấy anh chẻ tre, buộc cốt. Hí hửng lấy ra tập
giấy bóng kính đủ màu để dành từ những lần được bà chia oản lễ Phật. Và
năm nào chị em mình cũng có những cái đèn ông sao to nhất xóm. Và đêm
trăng cứ mãi lấp lánh trong ánh mắt trẻ con và trong tâm hồn mình bây
giờ.
Bạn bè ơi, liệu còn có ai trong số chúng ta ngày
ấy lẩn thẩn như mình bây giờ ngồi nhớ những xâu đèn hạt bưởi giữa những
ánh đèn chói chang không? Chả biết là bao nhiêu quả bưởi mới đủ số hạt
để xâu thành chuỗi. Mình cứ nhớ từ cuối mùa hè, đám trẻ con lau nhau ấy
đã bắt đầu gom hạt bưởi, rồi phơi, rồi bóc, rồi xâu. Bao nhiêu là kỳ
công say mê để hớn hở khoe nhau những chùm hạt bưởi khô nỏ vào đên Trung
thu. Ánh sáng xanh xanh, mùi thơm rất lạ của hạt bưởi khô khi cháy đã
làm cho đêm trăng thêm trọn vẹn.
Tùng dinh dinh, cắc
tùng dinh dinh; giờ con mình thiệt thòi vì không được hòa mình vào đám
rước đèn, được theo chân các anh chị đi ra sinh hoạt ở phường. Phường
bây giờ có tổ chức nhưng toàn diễn văn, không vui. Mình nhớ cái không
khí rước đèn đấy quá. Nhớ cái tiếng trống thúc giục ngay từ khi chạng
vạng, nhớ cái cảnh ăn cơm thật nhanh rồi nhấp nhổm chạy ra. Nhớ cả tiếng
xủng xoảng của những ống bơ đục lỗ, cắm nến va vào nhau khi theo chân
những đứa trẻ lao ra ngõ.
Mâm cỗ Trung thu của tuổi thơ
mình chẳng có gì, ít hồng, ít bưởi, một cái bánh nướng, một cái bánh
dẻo ( mẹ được phát ở trường), cốm xanh. Năm nào bà cũng nấu chè đường
xôi vò. Xôi vò của bà ngoại là ngon vô đối. Đến bây giờ dù nấu ăn không
kém nhưng mình không sao làm nổi cái thứ xôi vò ngon như thế Mọng căng,
vàng ươm, tơi từng hạt, bùi, thơm mùi đỗ mới. Có lẽ con mình bây giờ đủ
quá nên chả thấy thèm, gạ ăn chẳng ăn lắc tuốt. Rủ nàng ấy làm bếp thì
nàng ấy phá lung tung cả nên. Nhưng mà vui ra phết khi nhìn cái mặt lấm
lem của nàng ấy, yêu yêu là...
Trung Thu năm nay, lu bu
với việc học của nàng mà mẹ chưa đưa nàng đi chơi, mua đồ Trung Thu. Mai
nàng nghỉ học mẹ con mình lang thang nhỉ, đi mua đồ, sem múa sư tử
đê...
Tùng tùng cắc tùng tùng tùng , cây dèn ông sao, sao năm cánh tươi màu......."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét