Như có một cái chu kỳ khốn khiếp nào đó là sau một khoảng thời gian nào
đấy những chuyện bực mình lại kéo đến. Mình có phải là trouble attractor
đâu cơ chứ mà lại có sức hấp dẫn với việc bực mình thế nhỉ.
Chán chẳng buồn chết, việc nọ chồng việc kia mỗi lương không tăng mà lý
do không tăng lương lại rất củ chuối. Thất vọng về công việc, về xung
quanh và về chính mình. Stuck in vì những lý do rất trời ơi. Cái gì mới
được gọi là chuẩn đây? Quẳng cái status " điên không chịu được" thì được
vài lời hỏi thăm. Pó tay, càng hỏi thăm càng thấy cáu thôi out cho rồi.
Đã bực mình rồi nghe việc của họ nữa.
Có bao giờ nghĩ rằng
tớ cũng là con người, cũng là phụ nữ nữa không ? hỏi cho nó có thì đừng
có hỏi nữa . Thêm bực mình. Ơ ơ tớ lại sắp ngoa khẩu rồi. Mệt mỏi quá,
mai vác mặt sang BHXH nghe chửi cho vui. Tớ đâu có ký hợp đồng nghe mắng
chứ...
Chán thôi rồi, chán tuốt, chỉ muốn vứt đấy mà đi. Sao thấy buồn thế nhỉ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét