Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

...........

       8/3, ngày dành cho phái nữ khắp nơi. Nào hoa nào quà, nào những lời chúc tụng. Nhân ngày dành cho phái yếu, tự dưng lại ngẫm nghĩ về phụ nữ.
       

       Bắt đầu từ câu nói của cô em đồng nghiệp cũ " Em không muốn đẻ con gái, vì sợ con sẽ khổ chị ạ". Có lẽ cô em sợ thật, nên làm một lèo hai đứa con trai. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, phụ nữ gắn liền với chữ khổ. " Xinh khổ, xấu khổ", " giỏi khổ dốt khổ", " nhanh nhẹ tháo vát khổ và chậm chạp lù dù cũng khổ...". Ngay cả cô em kìa, bằng đỏ ngoại thương, sắc sảo mà cũng định điều đó vào đầu.
     Theo suy nghĩ của tôi,  phụ nữ hiện nay đã có rất nhiều cơ hội trong cuộc sống. Cơ hội được học, được sống, được yêu thương chính đáng. Nhưng có thực sự bao người phụ nữ biết tận dụng và sử dụng hết các cơ hội của mình và bao nhiêu người nữa chưa bao giờ có được cơ hội. Cái gì làm thành rào cản ? Cái gì khiến chính những phụ nữ nhìn các cơ hội của mình bỏ đi mà không đón nhận. Tôi không biết nhưng tôi chỉ cảm nhận được rằng bất bình đẳng giới còn rất nhiều trong cuộc sống. Thực ra những điều mà phụ nữ cần thì không to tát lắm nhưng khó đòi...
       Tôi là phụ nữ nên tôi thích đọc các tạp chí cho phụ nữ. Thói quen của tôi khi đọc báo là xem lướt toàn bộ trước khi đọc các tin chính. Vì cái trò đọc lướt này nên thôi nhận ra phần lớn các báo phụ nữ đều có các viết giống nhau: Chick -list. Tôi thích đọc những bài phản biện đa chiều của các cây viết nữ. Thích đọc các bài viết của Tâm Phan, Trang Hạ...là những tay viết với những quan điểm mới. Tôi thích những cách nghĩ này khi họ nhìn nhận đúng bản chất của phụ nữ, của yêu thương.
        Tôi có một thói quen hơi lạ là thích ngắm nhìn đường phố khi cảm thấy trong lòng bất an hay cần suy nghĩ. Và tôi thường nhìn theo những lưng của những người phụ nữ trên phố. Lâu rồi tôi đã đọc ở đâu đó " Bức ảnh chụp phía sau người phụ nữ, cho thấy họ có được yêu thương hay không". Thực sự nhiếp ảnh là một trong những lĩnh vực mà tôi dốt, rất dốt. Làm sao phân định được người phụ nữ được yêu thương hay không nếu chỉ nhìn từ phía sau. Tôi đã thử ngồi nhìn vào những lưng những người phụ nữ đi đường vào một chiều nhàn rỗi. Quả thật nếu để ý kỹ thì chỉ đằng sau thôi, cũng có thể phác được vài đường khái quát về một người phụ nữ. Tôi nhìn mẹ từ phía sau và nhận ra sự vất vả, tần tảo, vóc hy sinh của mẹ. Cái điều này không dễ nhận ra khi nhìn mẹ từ phía trước. Tự thấy trong lòng mình câu hỏi" mình sẽ như thế nào nếu nhìn từ phía sau?". Tôi không biêt mà cũng chẳng có bức ảnh nào mà tôi chụp từ phía sau cả.
          Hay nhỉ, có nhiều cái mà tôi chưa có dịp nhận ra khi nghĩ về phái của mình. Ví dụ như sao các bãi bia đồng nghịt vào mỗi buổi chiều và những người phụ nữ cũng tất tả hơn sau mỗi ngày làm việc. Dù xã hội có tiến bộ đến đâu thì cũng không thể trộn lẫn chức năng của đàn ông và phụ nữ nhưng sự chia sẻ, bù đắp thì có thể. Thế sao các quán bia, quán nhậu , quán nước chè vẫn đông thế vào những thời điểm nhạy cảm nhất trong ngày nhỉ.
           Khi đọc các bài viết về phụ nữ, tự thấy rằng giới hạn của phụ nữ chính là phụ nữ chứ chẳng phải ai khác. Tôi ngưỡng mộ những người phụ nữ dám sống với những điều mình mong muốn dù họ chỉ là những người nội trợ bình thường. Tôi phải làm gì để dạy con gái mình có thể tự hào " mình là phụ nữ".
      Lảm nhảm nhân ngày 8/3, dành cho bạn, cho tôi cho những người phụ nữ xung quanh. Tự hào mình là phụ nữ
         

P/s : rất ít khi cá nhân mình dùng chữ tôi trong xưng hô, mà vừa nhận ra rằng chữ Tôi cũng là cách khẳng định mình.
                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét