Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Mùa đã đi sao?

  Ngày cuối cùng của tháng 2, trời vẫn rét, vẫn ảm đạm. Cái giá buốt vẫn nhăm nhe cắn vào tay vào mặt những người đi đường. Hết tháng Giêng, hết những ngày rộng tháng dài theo dân gian, dù mùa lễ hội vẫn dập dìu khách qua đường.
         Mùa đã đi sao? Mệt mỏi sau nhưng cái vớ vẩn của công việc, ta ngỡ ngàng nhìn thấy lá non khe khẽ qua cửa sổ. Mùa đông đang đi đến những ngày cuối, những đợt rét muộn như những cái níu kéo luyến tiếc. Ta ghét giao mùa. Ghét vì khi giao mùa là lúc trời nồm ẩm thấp, là lúc con gái rất dễ bị ốm. Giao mùa, lúc chưa có cái gì rõ ràng, cứ nửa nọ nửa kia, nửa dùng dằng, nửa vội vã. Mùa của những khát khao, mong đợi cũng là lúc dễ trể nải nhất. Giao mùa - phảng phất cái níu kéo của mùa lạnh và sự tươi mới của mùa xuân. Lạnh da diết như cái chào tạm biệt của mùa đông, cái rạo rực của mùa xuân lại phập phồng.
         Giao mùa ơi, tháng 3 về xanh non màu lá, là bàng bạc sương mỗi buổi sớm mai. Giao mùa ơi, lúc ta đứng lâu hơn trong lúc lựa chọn đồ trước lúc đi làm. Sáng lạnh se se mà trưa nóng, chiều muộn về lại thấy gió lùa qua vai. Giao mùa ơi, khi giao mùa về làm ta nôn nao nhớ những ngày xa lắm :
                      " Mười bảy tuổi hãy còn nhỏ lắm
                        Hội tháng ba theo mẹ lễ chùa
                        Hoa gạo rơi đỏ con đường vắng
                        Em mơ về sắc cỏ mênh mang..." 
              
 

       Lúc này đây, ta nhớ đến cuốn sổ nhỏ ghi lại những cảm xúc vu vơ thủa ấy, giao mùa cũng có mặt trong đó nhiều lắm. Ta làm mất cuốn sổ đó khi nào nhỉ, có lẽ ta đã mất đi những cảm xúc trong trẻo nhất cùng với nó. Ta ghét màu xanh mà giao mùa là lúc những tông độ màu xanh khoe sắc, lồ lộ nét xuân thì nhất. Từ bàng bạc đến xanh xốn xang. Giao mùa, mưa phùn, vạn vật như cố gắng cựa mình để thoát khỏi giấc ngủ đông. Ta ghét lúc mưa phùn, âm thầm phủ kín mắt kính khi đi đường nhưng ta lại luôn say mê ngắm những giọt mưa dịu dàng đọng trên lá trên hoa. Giao mùa ơi, không phải ở đâu cũng có giao mùa. Ta từng ngắm những trảng hoa bừng sáng sau một đêm khi mùa băng tuyết vừa qua. Mãnh liệt, ngập sức sống giao mùa ạ. Nhưng giao mùa lại không thế, sức sống cứ lặng lẽ, nay bừng lên vạt cỏ non, mai lại là vài chiếc lá bàng non muớt. Chùm hoa không vội vã mà lại hé dần từng cánh nhưng nụ cưoi e ấp của thiếu nữ.
        Ta ghét giao mùa, ta ghét giao mùa vì người đi vội quá. Chẳng kịp mơ màng, chưa kịp rõ nét đã đi. Ta vẫn còn cố thủ trong áo len, áo khoác để ngẩng lên nhìn lá non mà giao mùa đã sắp qua. Những sắc lá non nhu nhú, mượt mà. Những gam màu dịu ngọt,  từ bàng bạc đến xanh mát, từ vàng xanh đến hoe hoe đỏ. Ta yêu hay ta ghét giao mùa nhỉ. Ta không thích những cái không rõ ràng, nhập nhằng nhưng cái dở dương của giao mùa không sao làm ta ghét được. Mùa của non xanh, mùa của ước mơ. Giao mùa ơi, ta yêu giao mùa vì giao mùa làm trái tim ta đập lại những nhịp thiếu thời khi má mới hồng, khi mới biết làm duyên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét