Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Bánh chưng rán

     Sáng nay dậy bóc cái bánh chưng cuối cùng, rán để cả nhà ăn sáng. Tự dưng thấy nao nao, hết Tết. Bây giờ bánh chưng là cái rất bình thường, quanh năm lúc nào cũng có nhưng chỉ có cuốiTết mới thấy thích bánh chưng rán.
      Đồ hàng nếp, mình cũng không ham, chỉ miếng gọi là có. Nhưng mình thích cảm giác buổi sáng, xuống bếp rán bánh chưng. Rán bánh chưng không thể rán vội, không nhiều mỡ, lửa chỉ li di mà mùi thơm cứ dịu dịu, bay nhẹ nhàng. Cảm giác ấm sực trong bếp lan dần ra khi cả nhà xuống bàn ăn sáng. Đĩa bánh chưng rán vàng ruộm, giòn giòn, đĩa dưa hành trắng muốt, hăng hăng. Mẹ cắt thêm mấy khoanh giò thủ. Bữa sáng đầm ấm, quây quần với cả nhà.
         

     Bánh chưng rán thường là dấu hiệu Tết đã qua, cùng với hũ dưa hành của mẹ chỉ còn những củ cuối cùng. Trong Tết thì bánh chưng mềm, bóc miếng bánh mềm mượt. Cắn miếng bánh nhuyễn, mát trong miệng, kèm miếng dưa hành hơi hăng. Ngon thế. Nhà bây giờ cũng không ăn bánh chưng mấy. Chỉ có vài cái thắp hương mà đến sát rằm vẫn còn một hai chiếc. Giờ cũng ít nhà gói bánh lại để ăn rằm nữa. Bánh chưng rán lại ngon theo cách khác, giòn giòn cái vỏ, nhất là chỗ rán già, nhân thịt lại xem xém, mùi đỗ thơm thơm. Thêm vào cái lạnh xuýt xoa của buổi sáng nữa chứ. Thèm thèm là. Ăn xong, thêm cốc nước chè xanh mới ủ, xanh lóng lánh, trong vắtt với mấy miếng mứt gừng thấy ấm áp tràn đầy năng lượng.
      Xa xưa lắm rồi, cái hồi mà mình còn là trẻ con lóc nhóc, vô lo vô nghĩ. Tết đi chơi chán, chạy về nhà, thể nào mẹ cũng phần cho mấy miếng bánh chưng rán, đặt âm ỉ trên cái bếp than cho nóng. Lúc đấy thấy đó là hiển nhiên nhưng giờ nghĩ lại là cả một tấm lòng chu đáo, chăm chút của mẹ. Bánh chưng rán như cái kết của Tết, là cái tiếc nuối dư vị ngày Tết. Giờ thì chả còn thèm cái gì, lưỡi cũng hư vị hết. Thằng nhóc nhà mình cũng thanh niên rồi, chẳng còn tranh nhau miếng vỏ rán giòn nữa. Mà hết Tết này nó lên đường đi xa, chẳng có ai rán bánh cho mà ăn nữa. Bánh mứt giờ cũng chẳng ai ăn, bọn trẻ con trong nhà thì thích thú với cái lóng lánh của vỏ bọc chứ ăn thì dưng dưng. Đủ quá nên không còn thấy thèm, thấy muốn.
           

            Liệu sau này con Mẫy nhà mình có thích bánh chưng rán không nhỉ? Có biết yêu quý những lúc quây quần, sum họp để đi xa mới hiều đó là những hạt châu báu, là cái cội để hướng về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét