Chiều, vội vàng phóng từ cơ quan sang trường đón con. Lại vội vàng đến
lớp Aerobic của con. Tắc đường, nhưng hai mẹ con cũng đến lớp kịp giờ.
Sau hơn tháng nghỉ tập vì lạnh và ốm, con lại bắt đầu trở chứng lèo
nhèo. Con vào lớp, mẹ định quay làm việc tiếp nhưng thấy uể oải.
Ừ lại cà phê, nghe bạn kể có cái quán hay lắm cũng không xa nhà mình.
Thử cho biết. Cà phê một mình. Quán mới, bố cục không sáng tạo, đồ uống
tầm tầm cả về chất lẫn giá chỉ tiện cái gần. Lặng lẽ nhìn dòng người tất
bật. Tự thấy mình chao nghiêng. Không hẳn là mệt mỏi, chỉ thấy mình như
muốn bung ra, muốn thay đổi bất luận thế nào. Tự dưng thấy ngột ngạt dù
trời se se. Chẳng buồn chẳng vui, chỉ thấy mình như trống rỗng, khô
kiệt. Thấy mong muốn một bờ vai để dựa, để được nói cho hết những ấm ức,
những chán chường. Rút điện thoại trả lời cái tin nhắn hôm trước " mọi
việc đã qua". Khi có thể nắm giữ thì người không nắm giữ, qua hết rồi
những cảm xúc chơi vơi.
Chợt nghĩ ràng, con người vốn là
động vật tham lam, không muốn giữ mà cũng chẳng muốn buông. Tự chính
mình không thể để mình cuốn vào cái muốn hay không của người khác. Tỉnh
táo hay cái giá của sự trưởng thành. Chênh vênh, chao vao trong cảm xúc.
Thấy nụ cười của mình khô cong, chẳng mẩu cảm giác.
Tối
buông dần, đèn xe loang loáng qua. Thấy mình sao đa cảm, thừa thương
vay khóc mướn. Ly cà phê nhạt thếch. Cười nhạt, đúng là đàn bà. Lại lẩm
nhẩm câu "cuộc sống là ngày hôm nay"
Bản " I always love
you" từ điện thoại, trở về với hiện thực , Với những cái củ chuối, vớ
vẩn của công việc. Chao nghiêng rồi hạ cánh , đón con thôi. Báo hiệu đêm
mất ngủ.......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét