Cơn mưa ào ạt trút từng nắm nước tối tăm mắt mũi, sùng sũng nước ngập dần trên các phố dài. Mùa mưa bắt đầu dữ dội với những trận mưa ào ạt. Đường phố co lại trong mưa với những dòng xe cộ tắc nghẹn nhích nhích từng cm. Vây quanh là những khuôn mặt nhạt nhòa trong nước, Nó chợt nghĩ đến lời bài hát « trời mưa quá em ơi, bài thơ ướt mất rồi còn đâu...»
Giờ đến cái tuổi sợ mưa, ngấm mưa là đau đầu nhưng cái thú ngắm mưa thì luôn như hồi còn bé. Hồi ấy, mưa thế này là ào ra tắm mưa. Cái xóm nhỏ hồi ấy chẳng có gì nhiều bằng ao, rãnh và một đám trẻ nghich kinh hoàng. Tắc đường, chết dí trong cái xô nước trời bị nghiêng, Nó nhìn phố được vá víu bằng những màu áo mưa lộn xộn như tranh Picasso, những thương hiệu được quảng cáo nhòe nhoẹt. Cái mũi của những người làm maketing không bỏ sót bất cứ chỗ nào có thể .
Mưa trút hàng thùng nước cứ ào ào đổ xuống, Nó tháo giày thả chân trần trên mặt đường ngập dần. Cái lạnh mát dưới chân làm cảm giác chờ đợi nhẹ nhàng hơn. Nói cho cùng, nếu không thể thích thì cũng có thể hòa hoãn và tìm cái tích cực nhất có thể.
Cũng lâu rồi Nó không viết cái gì tử tể hơn một bản báo cáo ngắn gọn. Có lỗi với bản thân mình khi viết linh tinh là cách nó làm dịu đi tâm trí. Hàng me xanh vặn vẹo, những chùm hoa lẫn lá non rơi lả tả, vậy là văn phòng cũng gần rồi. Trôi mãi rồi cũng tới. Bài thơ của nó lại rơi xuống hiện thực khi chưa kịp ướt những vần mong manh.
Đường đã thông hơn và một ngày bắt đầu, tuần mới, tháng mới… và mong rằng có cái mới để phập phồng cười mỉm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét