Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

Vu vơ



Thỉnh thoảng Nó có những cái liên hệ rất dở hơi. Giống như có cái công tắc, khi kích hoạt bởi một điều gì đó là nó lại bị lôi tuột về góc riêng của mình. 
Sáng qua chợ, thấy bà hàng trộn mớ rau sống nõn nà mà nó nhớ đến cái mùa hanh hao, háo nước ngoài bắc. Nó thèm cái gì nóng nóng tròn vị để cân bằng cái thoáng nhớ mùa. Gọi bát bún riêu, được mang đến một bát đầy ú những miếng huyết, giò, đậu, bún. Thế là khổ thân cái cơn thèm không được thỏa mãn, bát bún bỏ lại hơn nửa.
Cái nó thèm là bát bún riêu chân phương, chỉ có riêu cua béo xốp mềm với chua rất dịu của dấm bỗng. Nó thèm cái đĩa rau sống trộn cây chuối giòn tan, rau mùi thơm ngát, rau diếp thái sợi nhỏ, gọn gàng mát mắt. Lâu rồi kiểu bún riêu thế chỉ có nhà nấu chứ ngoài hàng hầu như không có. Món rất dễ mà cũng rất khó nấu cho đúng vị cân bằng. Thứ cua vào mùa gặt béo ngậy, váng vàng ươm. Bún trắng chan đầy nước riêu, phập phồng mấy miếng cà chua đỏ mượt, lả lướt ít dọc hành xanh, gạch cua loáng vàng bên mảng riêu cua hồng đất xốp mềm, tan khi đưa vào miệng. Chết thèm cái vị chua dịu dù chẳng đáng bao nhiêu nếu quy ra tiền. 
Cua trong này dù làm kỹ đến đâu vẫn có vị xảm và không có vị béo rất duyên. Có thể là do chất đất nên cái rau con cua không được đậm vị. Nó vẫn mua cua về nấu canh rau nhưng lâu rồi bát riêu cua suông ăn với cà cũng ít thấy ở mâm cơm. Bát riêu cua nguội nấu khéo chan cơm, thêm mấy miếng đậu rán giòn chấm mắm ớt, cà pháo giòn thì đúng là thứ nghĩ đến thèm trong cái mùa mưa nơi đây.
Cái góc đàn bà – góc riêng của nó để cất những cái linh tinh. Những cái khó gọi thành tên nhưng dịu dàng lẩn khuất. Để lúc nào đó lại lấy ra ngắm nghia, suy nghĩ để thấy mình vẫn đang sống, vẫn mềm mại đàn bà...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét