Cứ mỗi dịp lễ tết là những người xa nhà nôn
nao nhớ. Nó nhớ mùa Trung Thu rộn ràng tiếng trống, nhớ cái không khi trong vắt
giữa mùa thu. Nơi này bận mà cả mùa Trung thu không nghe thấy tiếng trống múa
Lân. Sài Gòn có nhiều thứ để thích nhưng cái không khi lễ lạt la đà thì hầu như
không. Cuộc sống tất bật nên chén trà cũng uống vội.
Tranh thủ lúc các con đi Trung Thu được tổ
chức dưới nhà, Nó bày mâm cỗ trông trăng. Gọn gàng nhất có thể. Tiếng ríu ran
của bầy trẻ dưới sân chung cư vọng lên, tiếng cười, tiếng hét. Những âm thanh
đưa Nó về những mùa Trung Thu ngày nào. Những Trung Thu khi Nó còn là cô bé tóc
bum bê, háo hức đợi trông trăng với những mâm cỗ giản đơn, với những cái đèn
thô sơ. Trung Thu là những ngày bóc hạt bưởi xước tay, phơi cho thật nỏ rồi xỏ
lại. Những cái đèn xanh đỏ từ giấy oản bà đi lễ Phật cả năm dành lại. Chỉ tiếng
cười của những đứa trẻ tràn trề trong cái xóm nhỏ. Mùa Trung Thu, mùa những
trái chín ngọt thơm, của những sản vật mùa thu. Nó giật mình là quên mua cốm – Trung
Thu nó thích nhất là cốm ăn với chuối tiêu trứng cuốc. Cái dẻo đi với cái mềm,
cái thơm dịu dàng lúa mới với cái thơm ngào ngạt chuối chín kỹ. Nó cũng thèm
bánh nướng truyền thống với mùi lá chanh, vỏ cứng thơm ; thèm bánh dẻo
chay ngát mùi hoa bưởi. Cả một trời thương nhớ gọn trong những cái nho nhỏ tinh
tế.
Nó yêu mùa thu la đà chậm rãi của miền Bắc.
Mùa yêu thương dành cho gia đình. Nó có chân đi, và có thể đi không chán nhưng
mùa đoàn viên Nó muốn về nhà. Ăn bữa cơm đơn giản với bố mẹ, dung dắt bọn trẻ
đi xem múa lân, ngồi cùng chồng bên chén trà ấm đợi trăng
Mưa, bọn trẻ vừa về nhà thì mưa. Nó kéo cửa
sổ, ngắm bọn trẻ phá cỗ thấy con mình có chút thiệt thòi vì cuộc sống của các
con ít trải nghiệm đơn giản mà âm ỉ nhớ.
Sau này, con Nó sẽ nhớ gì khi mỗi Trung Thu
về….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét