Thế là hết Tết, quay lại với vòng quay công việc, con cái. Nào lạnh nào
mưa, mẹ con ăn Tết theo đúng nghĩa của nó. Đi đâu cũng ngại, thế mà
loáng cái hết tết. Hoa đào đã rơi rụng, hấp háy trên cành mấy bông mộc
miên he hé nụ. Xuân về với mưa phùn, với rét ngọt. Mọi ngưòi vẫn vượt
qua cái rét để đi lễ cầu An. Mình năm nay chưa nhúc nhích đến chùa nào.
Có hôm mồng 1 Tết cùng cả nhà ra chùa nhưng mắt nhìn con nên chẳng lễ
bái gì. Đầu năm đi lễ cầu An, mấy hôm đỡ mưa tranh thủ đi chùa mong bình
yên cho hai mẹ con, cho gia đình, bạn bè.
Năm nay mình lại
đang có vài kế hoạch muốn hoàn thành nên cần chữ bình an nhiều hơn. Năm
nay con gái khởi sự đi học. Mình thấy lo lắng vì sức con yếu, chưong
trình học thì nặng . Mong rằng con gái có sự khởi đầu thuận lợi. Tết là
khoảng thời gian ở nhà nhiều, chơi với con nhiều, nghĩ được nhiều và lên
kế hoạch.
Tết là lúc mình cảm nhận sự quân quần gia đình
quanh bữa cơm. Hạnh phúc từ những điều rất nhỏ. Nhỏ như vòng tay con gái
ôm cổ mẹ trong đêm trở mình. Là được nấu những món ăn ngon cho cả gia
đình. Là lúc đút chân vào chăn đọc sách với con mèo gừ gừ bên cạnh. Tết
ơi Tết, tết có hoa đào, có mưa xuân nhưng mình thích tết ở cái không khí
náo nức chuẩn bị dù rằng Tết cũng đã phai nhạt rất nhiều. Giờ Tết ngại
đi chỉ muốn ở nhà, hay đi chùa cho tĩnh tâm.
Ơi Tết . Tết đã qua thật rồi, Một năm túi bụi tất bật lại bắt đầu, sâu trong tâm khảm lại bắt đầu ngóng Tết....
Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012
Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012
Có những chiều chẳng biết cất vào đâu
Có những lúc chẳng biết cất vào đâu
Cho vơi bớt những trở trăn bề bộn
Ly cà phê nguội dần đến cạn
Chiều cứ buông theo gió lả lơi.
Có những lúc chẳng biết cất vào đâu
Khi trong lòng ngập lên nỗi nhớ
Vẫn biết tháng năm đi nhanh thế
Cái thở dài mùa tiếp mùa đi.
Có những lúc chẳng biết làm sao
Cho vợi những ngổn ngang, mong đợi
Dù tự nhủ lòng cứ đi rồi sẽ tới
Sao đường dài thăm thẳm cô đơn.
Có những lúc chẳng biết dấu vào đâu
Lòng mông lung chao nghiêng giọt nắng
Ta im lặng đợi tim thôi day dứt.
Thoáng qua chiều, đêm đã gần sang.
Cho vơi bớt những trở trăn bề bộn
Ly cà phê nguội dần đến cạn
Chiều cứ buông theo gió lả lơi.
Có những lúc chẳng biết cất vào đâu
Khi trong lòng ngập lên nỗi nhớ
Vẫn biết tháng năm đi nhanh thế
Cái thở dài mùa tiếp mùa đi.
Có những lúc chẳng biết làm sao
Cho vợi những ngổn ngang, mong đợi
Dù tự nhủ lòng cứ đi rồi sẽ tới
Sao đường dài thăm thẳm cô đơn.
Có những lúc chẳng biết dấu vào đâu
Lòng mông lung chao nghiêng giọt nắng
Ta im lặng đợi tim thôi day dứt.
Thoáng qua chiều, đêm đã gần sang.
Viết linh tinh
27 tết, ngoài kia Tết sầm sập trên phố. Ở cái tầng sáu này thì lại im
lìm vì viên chức nghỉ và lượn chợ tết hết rồi. Cắm mặt vào đống đơn
hàng, chẳng thấy Tết đâu. Sếp mình thì mấy ngày hôm nay lượn suốt. Có
nhõn hai người, một đi thì một làm. Nhà sếp còn có vợ sếp chứ nhà mình
thì... mệt quá. Thấy động cơ phấn đấu lên sếp đây rồi.
Nhà thì cũng mới dọn sơ sơ, người thì ngồi trên văn phòng cả ngày. Tết thì sầm sập. Đi làm về thấy bà con đi Tết mà sốt hết cả ruôt. May quá hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Cố lên để về với Tết với con nào.
Chúc mọi người có một mùa xuân ấm áp, sum vầy. Một năm AN KHANG THỊNH VƯỢNG
Nhà thì cũng mới dọn sơ sơ, người thì ngồi trên văn phòng cả ngày. Tết thì sầm sập. Đi làm về thấy bà con đi Tết mà sốt hết cả ruôt. May quá hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Cố lên để về với Tết với con nào.
Chúc mọi người có một mùa xuân ấm áp, sum vầy. Một năm AN KHANG THỊNH VƯỢNG
Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012
Ôi nhớ chợ Hoa
Hộm nọ thấy status của bạn mình trên FB " Hải Phòng
không có chợ Hoa têt năm nay", buồn thôi là buồn. May quá cuối cùng cũng
có chợ Hoa. Từ lâu lắm rồi, mình ngóng chợ Hoa mỗi khi xuân về. Nó là
cái thú, là điều đầu tiên minh nghĩ khi chuẩn bị Tết. Chiều nay, háo
hứng đi hóng chợ Hoa và thất vọng. Chợ vẫn lập nhưng không có nhiều hoa.
Hoa cũng không đẹp.Cứ lơ ngơ thấy thiếu cái gì. Chợ vẫn còn trống nhiều
lắm. Mới mở hôm qua, cái náo nức, nhộn nhịp chưa thấy. Có lẽ tại thời
tiết không thuận mà sao cảm giác của mình là sắc hoa không được tươi
bằng mọi năm và ít loại hoa hơn hẳn.
Lang thang ở chợ hoa, lại thấy nhớ những chợ hoa của ngày xa xưa ấy. Ngày còn nhỏ cứ đầu tháng chạp, bà và mẹ đã mua vài bụi cúc vàng, thược dược về trồng ở chỗ chân tường ngay bên cổng. Con bé mình ngày ấy lăng xăng cả buổi xem bà trồng hoa, lanh chanh tưới nước. Độ nửa tháng sau là chúng bắt đầu có nụ he hé và thường là khi Tết về là chân tường rực rỡ lắm rồi. Chợ hoa lúc đấy là ngày 29 hoặc 30, theo mẹ ra chợ mua bó hoa violet, bướm, layon về cắm lọ. Bố đi xa, nhà cũng chẳng có đào hay quất, chỉ một lọ hoa nhiều màu mang Tết vào nhà. Ôi mình nhớ những ngày Tết đơn sơ ấy quá.
Lúc đứng ngắm đào, thấy mấy bé tuổi teen đứng tạo dáng bên hoa. Oh, mình cũng có những tháng ngày như thế. Có điều lúc đó thì chẳng có máy ảnh mà chụp. Nhưng cũng tụm năm tụm ba, đi chợ hoa ngó nghiêng, bình luận như đúng rồi. Mẹ tinh ý năm nào cũng cho mấy dồng để tự mua cho mình một chậu hoa nho nhỏ để ở phòng. Năm đỗ quyên, năm cúc vàng...Thấy mình lớn hẳn lên khi được tự quyết. Nôn nao theo tiếng cười của các bạn trẻ nhưng mà mình vẫn chẳng chọn được gì. Tự dưng nhớ năm nào 28 Tết đi làm về muộn, đi qua chợ Hoa thấy các đôi tình nhân đi ngắm hoa thấy buồn ghê gớm. Loáng cái chợ hoa năm đó đã thành xa xưa.
" Đào năm nào cũng thắm. quất năm nào cũng vàng". Ở nhà ông bà thì việc đào, quất là việc của ông ngoại. Ngắm cho chán mắt rồi về gạ gẫm ông. Những năm ở riêng, đợi mãi chả thấy ý kiến của đối tác về đào, quất. Gợi ý thì kêu vẽ chuyện, tự mình đi chọn , về bị ông chê " KHÔNG RA THẾ". Nhưng trong nhà không có cành đào, cảm giác Tết chưa có. Dù có lui cui dọn bàn thờ đến nửa đêm, có tất bật chuẩn bị thì vẫn chưa đủ. Cảm giác cả nhà xuýt xoa khi thấy bố mang cành / cây đào về . Đốt gốc, cắm bình hoặc đưa vào chậu, xong, Tết như ùa vào nhà. Từ lúc đó Tết như nhanh hơn, gấp gáp hơn khi Đào có mặt trong nhà.
Chợ hoa Tết, mình thích cảm giác sáng 30, dậy thật sớm. Bốn rưỡi năm giờ sáng, rét run lập cập, đi xuống chợ hoa Hạ Lũng để chọn hoa cắm. Cúc, Lys, hồng, salem, bi, ngàn sao, lan .... nhiều hoa cả mắt. Nhưng phải chọn được đúng hoa Lũng thì chơi được lâu, màu lại bền. Mấy năm nay hoa Đà lạt hay các tỉnh khác đưa về nhiều, đất trồng hoa ở Lũng lại bị thu hẹp nên hoa đúng thương hiệu Lũng ít hẳn đi. Nhưng chợ hoa Lũng lại có thêm nhiều loại hoa mới, rực rỡ, thơm ngát. Độ vài năm gần đây, chợ đầu mối này cũng không có thấy mấy loại thược dược, bươm bướm. Nhất là thược dược cánh miến, ôi nhớ cái màu đỏ tím cứ ánh lên lẫn vào vài sọc trắng mảnh mai. Bươm bướm nhiều màu, toàn những màu tươi và sáng: vàng, trắng, hồng nhạt, tim tím. Mềm mại, dịu dàng như cánh bướm chập chờn, giờ cũng bay đâu mất. Hồng chính gốc Lũng cũng hiếm. Loại hồng không to lắm , loại hồng cổ thơm da diết, đỏ thắm như nhung, gai chi chít, lá mướt xanh chẳng thấy đâu cả. Tiếc ơi là tiếc.
Năm nay cả chợ hoa trung tâm mà không thấy một một sắc đỏ nhung nhớ: trạng nguyên, Có lẽ tại mình vô duyên nên chưa thấy. Trạng nguyên, một kỉ niệm sâu sắc với bố, làm mình thấy gắn bó và thích loại "Lá đỏ " nhiều hơn. Lạnh quá nên thủy tiên năm nay còn e ấp, chưa thấy nụ mấy. Không biết có kịp đón giao thừa?. Thiếu thu hải đường, thiếu bạch đầu ông. Hải đường - an khang phú quí - mà năm nay trơ trọi, nụ không mập mà cũng sắc chẳng tươi. Mai vàng cũng có nhưng cái vàng thiếu nắng nên thấy thiếu sức sống, thiếu cái nồng nàn của Phương Nam . Chắc mai lạnh lắm.
Cũng nhiều người đi chợ hoa, hoa vẫn đắt nên chủ yếu là đi ngắm. Kìa hai vợ chồng một bác, tóc bạc khoác tay nhau đi ngắm đào. Bình yên thế. Có đôi vợ chồng, đi ngắm hoa mà nét mặt vẫn thoáng nét đắn đo. Năm nay khó khăn thật. Có đôi tình nhân, tay nắm chặt tay, hoa nào cũng không đẹp bằng ánh mắt nồng nàn. Có người như mình, chẳng ra buồn, chẳng ra lo, lang thang chụp ảnh hoa. Có người hỏi " chắc cô là phóng viên đi làm phóng sự?". " Cháu chụp chơi thôi ạ". " Cô cứ dấu" . Hi hi, mình làm gì có tướng phóng viên cơ chứ.
Chợ hoa bây giờ cũng tràn lan hơn nhưng minh vẫn nhớ những chợ hoa thời còn bé tí. Cứ rực rỡ, rạo rực trong tâm hồn. Cái đẹp khi chỉ được nhìn, không được chọn,hoa cứ nở là hoa đẹp nhất. Ôi những chợ hoa ngày Tết.........
Lang thang ở chợ hoa, lại thấy nhớ những chợ hoa của ngày xa xưa ấy. Ngày còn nhỏ cứ đầu tháng chạp, bà và mẹ đã mua vài bụi cúc vàng, thược dược về trồng ở chỗ chân tường ngay bên cổng. Con bé mình ngày ấy lăng xăng cả buổi xem bà trồng hoa, lanh chanh tưới nước. Độ nửa tháng sau là chúng bắt đầu có nụ he hé và thường là khi Tết về là chân tường rực rỡ lắm rồi. Chợ hoa lúc đấy là ngày 29 hoặc 30, theo mẹ ra chợ mua bó hoa violet, bướm, layon về cắm lọ. Bố đi xa, nhà cũng chẳng có đào hay quất, chỉ một lọ hoa nhiều màu mang Tết vào nhà. Ôi mình nhớ những ngày Tết đơn sơ ấy quá.
Lúc đứng ngắm đào, thấy mấy bé tuổi teen đứng tạo dáng bên hoa. Oh, mình cũng có những tháng ngày như thế. Có điều lúc đó thì chẳng có máy ảnh mà chụp. Nhưng cũng tụm năm tụm ba, đi chợ hoa ngó nghiêng, bình luận như đúng rồi. Mẹ tinh ý năm nào cũng cho mấy dồng để tự mua cho mình một chậu hoa nho nhỏ để ở phòng. Năm đỗ quyên, năm cúc vàng...Thấy mình lớn hẳn lên khi được tự quyết. Nôn nao theo tiếng cười của các bạn trẻ nhưng mà mình vẫn chẳng chọn được gì. Tự dưng nhớ năm nào 28 Tết đi làm về muộn, đi qua chợ Hoa thấy các đôi tình nhân đi ngắm hoa thấy buồn ghê gớm. Loáng cái chợ hoa năm đó đã thành xa xưa.
" Đào năm nào cũng thắm. quất năm nào cũng vàng". Ở nhà ông bà thì việc đào, quất là việc của ông ngoại. Ngắm cho chán mắt rồi về gạ gẫm ông. Những năm ở riêng, đợi mãi chả thấy ý kiến của đối tác về đào, quất. Gợi ý thì kêu vẽ chuyện, tự mình đi chọn , về bị ông chê " KHÔNG RA THẾ". Nhưng trong nhà không có cành đào, cảm giác Tết chưa có. Dù có lui cui dọn bàn thờ đến nửa đêm, có tất bật chuẩn bị thì vẫn chưa đủ. Cảm giác cả nhà xuýt xoa khi thấy bố mang cành / cây đào về . Đốt gốc, cắm bình hoặc đưa vào chậu, xong, Tết như ùa vào nhà. Từ lúc đó Tết như nhanh hơn, gấp gáp hơn khi Đào có mặt trong nhà.
Chợ hoa Tết, mình thích cảm giác sáng 30, dậy thật sớm. Bốn rưỡi năm giờ sáng, rét run lập cập, đi xuống chợ hoa Hạ Lũng để chọn hoa cắm. Cúc, Lys, hồng, salem, bi, ngàn sao, lan .... nhiều hoa cả mắt. Nhưng phải chọn được đúng hoa Lũng thì chơi được lâu, màu lại bền. Mấy năm nay hoa Đà lạt hay các tỉnh khác đưa về nhiều, đất trồng hoa ở Lũng lại bị thu hẹp nên hoa đúng thương hiệu Lũng ít hẳn đi. Nhưng chợ hoa Lũng lại có thêm nhiều loại hoa mới, rực rỡ, thơm ngát. Độ vài năm gần đây, chợ đầu mối này cũng không có thấy mấy loại thược dược, bươm bướm. Nhất là thược dược cánh miến, ôi nhớ cái màu đỏ tím cứ ánh lên lẫn vào vài sọc trắng mảnh mai. Bươm bướm nhiều màu, toàn những màu tươi và sáng: vàng, trắng, hồng nhạt, tim tím. Mềm mại, dịu dàng như cánh bướm chập chờn, giờ cũng bay đâu mất. Hồng chính gốc Lũng cũng hiếm. Loại hồng không to lắm , loại hồng cổ thơm da diết, đỏ thắm như nhung, gai chi chít, lá mướt xanh chẳng thấy đâu cả. Tiếc ơi là tiếc.
Năm nay cả chợ hoa trung tâm mà không thấy một một sắc đỏ nhung nhớ: trạng nguyên, Có lẽ tại mình vô duyên nên chưa thấy. Trạng nguyên, một kỉ niệm sâu sắc với bố, làm mình thấy gắn bó và thích loại "Lá đỏ " nhiều hơn. Lạnh quá nên thủy tiên năm nay còn e ấp, chưa thấy nụ mấy. Không biết có kịp đón giao thừa?. Thiếu thu hải đường, thiếu bạch đầu ông. Hải đường - an khang phú quí - mà năm nay trơ trọi, nụ không mập mà cũng sắc chẳng tươi. Mai vàng cũng có nhưng cái vàng thiếu nắng nên thấy thiếu sức sống, thiếu cái nồng nàn của Phương Nam . Chắc mai lạnh lắm.
Cũng nhiều người đi chợ hoa, hoa vẫn đắt nên chủ yếu là đi ngắm. Kìa hai vợ chồng một bác, tóc bạc khoác tay nhau đi ngắm đào. Bình yên thế. Có đôi vợ chồng, đi ngắm hoa mà nét mặt vẫn thoáng nét đắn đo. Năm nay khó khăn thật. Có đôi tình nhân, tay nắm chặt tay, hoa nào cũng không đẹp bằng ánh mắt nồng nàn. Có người như mình, chẳng ra buồn, chẳng ra lo, lang thang chụp ảnh hoa. Có người hỏi " chắc cô là phóng viên đi làm phóng sự?". " Cháu chụp chơi thôi ạ". " Cô cứ dấu" . Hi hi, mình làm gì có tướng phóng viên cơ chứ.
Chợ hoa bây giờ cũng tràn lan hơn nhưng minh vẫn nhớ những chợ hoa thời còn bé tí. Cứ rực rỡ, rạo rực trong tâm hồn. Cái đẹp khi chỉ được nhìn, không được chọn,hoa cứ nở là hoa đẹp nhất. Ôi những chợ hoa ngày Tết.........
Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2012
Người đàn bà khóc
Khi rửa sạch phấn son
Sau thay xiêm đổi áo
Tự ngắm mình trong gương
Chợt má nàng lấp lánh.
Toàn những điều be bé
Vụn vặt chút âu lo
Tủi thân cùng mệt mỏi
Thành lệ tràn qua mi.
Đêm lặng yên không nói,
Đèn hắt bóng mờ mờ.
Không một lời thổn thức
Chỉ lệ khẽ khàng rơi.
Hết đêm trời lại sáng
Lại váy nọ áo kia
Rộn ràng son cùng phấn
Tươi tắn với cuộc đời
Nhưng đêm nay
Nàng lại trào nước mắt
Khi soi gương
Đối diện với chính mình.
Sau thay xiêm đổi áo
Tự ngắm mình trong gương
Chợt má nàng lấp lánh.
Toàn những điều be bé
Vụn vặt chút âu lo
Tủi thân cùng mệt mỏi
Thành lệ tràn qua mi.
Đêm lặng yên không nói,
Đèn hắt bóng mờ mờ.
Không một lời thổn thức
Chỉ lệ khẽ khàng rơi.
Hết đêm trời lại sáng
Lại váy nọ áo kia
Rộn ràng son cùng phấn
Tươi tắn với cuộc đời
Nhưng đêm nay
Nàng lại trào nước mắt
Khi soi gương
Đối diện với chính mình.
Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012
Mưa xuân trên tóc
" Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy"
(Nguyễn Bính)
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy"
(Nguyễn Bính)
Sáng, dậy chuẩn bị cho con đi học cho mẹ đi làm. Thấy tiếng lá chạm ngoài ban công rất khẽ. Mưa xuân, mưa xuân đang dịu dàng mơn man lá của dàn hoa leo sau nhà. Mùa xuân sang khe khẽ. Mưa xuân tạo nên cảm giác mùa đông đã qua. Cái rạo rực của mùa xuân đang phủ trong trong không gian với những giọt mưa xuân dịu dàng. Ừ nhỉ, mưa xuân chẳng làm ướt áo nhưng lại thấy nôn nao. Mưa xuân là lúc Tết sắp về. Mưa xuân cho cây cỏ đâm chồi nảy lộc, cho hoa thêm thắm, cho người thêm ước mong.
Ra đường, mưa xuân giăng mờ đường phố. Những góc kiến trúc xấu xí của thành phố mềm đi trong bụi mưa. Gió cũng không buốt tê tái nữa mà ẩm, nồng mùi của đất. Cảm giác thật là lạ. Giờ thì trong thành phố chẳng còn "hoa xoan lớp lớp rơi đầy" nữa rồi. Một mùa xuân nào xa lắm, đi học trong mưa xuân, con đường song song với một bờ mương tím ngát hoa xoan. Lâu lắm rồi chẳng nhìn thấy nữa.
Hai mẹ con đi học, nhìn con qua gương xe thấy mấy bụi mưa đậu trên món tóc óng ánh. Nhìn con gái sao yêu thế, xinh thế. Nhớ lần nào giải thích cho một anh đồng nghiệp cũ người "Nam rặt " thế nào là mưa bụi. Tả một hồi anh ấy bảo" Chịu". Cú quá bảo anh ra đây vào mùa xuân đi, mưa xuân, mưa bụi đẹp lắm. Thế mà hai anh em cứ cuốn theo công việc của mỗi người mà chẳng có mùa xuân nào gặp được. Mưa xuân là đặc trưng của miền Bắc. Bạn xa nhà chợt buông câu " mưa xuân, tao nhớ nhà quá". Mưa xuân mang đến sự ẩm ướt cho không gian, hay là cái sự nồm khó chịu. Nhà cửa uót nhẹp, quần áo phơi xong vẫn có cảm giác ẩm. Nhưnng mùa xuân sẽ không thực sự là mùa xuân nếu thiếu đi những bụi mưa ấm áp.
Trưa, chạy xuống dưới. Vẫn lây rây mưa bụi, thế mà các viên chức khu mình làm xuống đường đông thật. Ngày làm việc đầu năm có khác, rộn ràng thế. Mưa xuân lất phất làm nụ cười của các em thêm tươi, thêm xinh. Mà công nhận rằng khu mình làm lắm chân dài, rực rỡ váy áo quá trời luôn.
Mưa xuân ngọt ngào đậu nhẹ lên tóc, lên mi.Mưa xuân như chiếc đũa thần khẽ đánh thức mọi vật ra khỏi cái uể oải của mùa đông. Để mọi cái hối hả, rạo rực chuẩn bị đón mùa xuân. Mưa xuân nhẹ lắm :
"Những hạt mưa xuân như bụi mềm
Mơn man nhẹ khuôn mặt tôi lấp loá"
Và mưa xuân ghé nhẹ lên tóc mình, xuân đang về với ấm áp nôn nao.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)