Có những lúc chẳng biết cất vào đâu
Cho vơi bớt những trở trăn bề bộn
Ly cà phê nguội dần đến cạn
Chiều cứ buông theo gió lả lơi.
Có những lúc chẳng biết cất vào đâu
Khi trong lòng ngập lên nỗi nhớ
Vẫn biết tháng năm đi nhanh thế
Cái thở dài mùa tiếp mùa đi.
Có những lúc chẳng biết làm sao
Cho vợi những ngổn ngang, mong đợi
Dù tự nhủ lòng cứ đi rồi sẽ tới
Sao đường dài thăm thẳm cô đơn.
Có những lúc chẳng biết dấu vào đâu
Lòng mông lung chao nghiêng giọt nắng
Ta im lặng đợi tim thôi day dứt.
Thoáng qua chiều, đêm đã gần sang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét