Này em, bàng đã đỏ lá rồi em ạ. Thế là mùa đông đã về sâu sâu rồi đấy. Nhìn chiếc lá bàng đỏ chao nghiêng trong chiều tất bật; chị nhớ em, em ạ. Đã bao nhiêu mùa đông qua cũng lâu lắm rồi chị mới thấy một một chiếc lá bàng đỏ đẹp đến thế. Giờ cây bàng cũng ít, may sao nơi con chị đang theo học có mấy cây thật đẹp. Nhìn con cùng chúng bạn chơi đùa dưới gốc cây bàng chị như thấy cả tuổi thơ của chị em mình hiện về.
Em còn nhớ không, ngày ấy, trường, ngay trước cửa lớp mình có hai cây bàng cổ thụ. Cứ cái rét se sắt này, lá bàng chuyển đỏ ối, rơi kín góc sân. Chị em mình ngày đấy tranh nhau những chiếc lá bàng to nhất, đỏ nhất. Trẻ con thật nhưng những kỷ niệm ấy cứ gợn lên trong chị mỗi lúc đông về. Nhắm mắt lại chị vẫn còn nguyên cái cảm giác mát rượi của những xấp lá bàng mà chị em thu thập được. mà này em còn nhớ, từ cái màu đỏ thắm ấy chị em mình có bao nhiêu trò chơi nhỉ ? Này là chiếc quạt, phất phơ đỏ giữa màu xám của chiều đông. Này là những chiếc mũ công chúa đỏ rực. Nào là tỷ mẩn lấy ngòi bút châm lên thành những hình vẽ ngây ngô rồi giơ lên "nhìn trời qua kẽ lá". Hay chỉ đơn giản là xem chiếc lá nào to nhất, đỏ nhất, đẹp nhất. Có chuyện này nữa, chả biết em có nhớ không? Cặp chị em mình mùa này đầy những chiếc là bàng đỏ bóng mượt, đi học về là đổ ào xuống giường để bà trách yêu " định bán xôi sao mà nhặt nhiều thế". Đỏ cả nụ cười trẻ thơ trong trẻo.
Em ạ, cái rét buốt tay của chiều đông cùng màu đỏ boredeux sang trọng của chiếc lá đang đưa chị ngược dòng thời gian, để đắm chìm trong cái mùi ngái hơi chan chát của lá, cái lành lạnh mịn màng khi áp chiếc lá vào má. Những lời tự tình của mùa đông nhuộm đỏ chiếc lá chao trong gió. Màu đỏ thật tươi và sâu lắng. Lạ, cái màu đỏ của lá bàng, đỏ thật sâu, sâu mà không xỉn, mà lại ngời lên da diết.Lá rời cành mà chẳng khô, vẫn nõn nường như phiến lụa thả rơi trong cái đông xám xịt, vẫn hừng hực như trái tim si mê dù bao nhiêu chờ đợi phủ đầy.
Có lẽ chị đã đến lúc hay hoài niệm, em ạ, nhưng nhìn những chiếc lá rải rác nới sân trường con gái, người đàn bà bộn bề lo lắng lại muốn bỏ lại tất cả. Để thảnh thơi nhìn những đứa trẻ vui đùa quanh gốc bàng, để thấy mình vẫn còn những cảm xúc để yêu , để thích, để nhớ. Nhớ hình ảnh cô bé tung những xấp lá đỏ lên trời cao và nụ cười sáng rỡ khi đón những mảnh hoàng hôn chao liệng.
Em ạ, cô bé mãi không lớn trong tâm hồn chị. Dù có bao nhiêu lâu nữa thì mối liên hệ giữa chị em mình sẽ không bao giờ đứt . Và chị nhớ em . Nhớ mùa đông nào gió đủ, cho lá bàng rơi đỏ lối, đỏ cả con đường nhớ thương...
Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012
Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012
Kỷ niệm ngày đặc biệt
Nhân một ngày đặc biệt 12/12/12 mình tìm một chỗ xây lại cái nơi" For me " để có chỗ chui ra chui vào tự kỷ. Nơi những lúc buồn nhất không chia sẻ được thì để viết ra cho lòng nhẹ bớt. Nơi những kỷ niệm thân thương với con được lưu giữ. Nơi gửi vào những ước mơ, những khát khao của cuộc đời.
Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012
Tự nghĩ về thời gian.
Thời gian như một mặt hồ, dâng đầy theo năm tháng. Ta ném vào
đó tất cả tuổi trẻ, ước mơ, sự vô tư, ngây thơ, nhiệt huyết cũng như
những đớn đau, vấp ngã. ( Ý văn của Trang Hạ)
Khi cán thếm một mốc nữa của bảng thời gian, mình lại làm một bản tổng kết cho một đoạn đường nào đó mà mình đã đi. Khi nhìn lại phía sau, có người thấy hài lòng, có người thấy mất mát. Mình lại thấy chơi vơi. Ngạc nhiên rằng sao mình đi qua những năm tháng đấy nhanh như vậy. Thế quái nào mà bao nhiêu sự kiện cứ vùn vụt đến và đi chẳng một lần báo trước hay một lần chờ đợi. Cứ như mỗi cái quay đi ngoảnh lại lại có thêm một đống file lưu nữa. Hình như cái hồ thời gian của mình chứa nhiều thứ thật. Nhiều đến nỗi mình cứ có cảm giác nhiều cái trong số đó không phải là của mình và tại sao chúng lại xuất hiện và ra đi khỏi cuộc sống của mình nhanh thế.
Đọc blog của con bạn thân, những điều nó viết về mình chợt làm cho mắt ươn ướt. Đàn bà thương nhau là thế. " Ngôi sao nào chiếu mạng bạn tôi? Nó đâu? Nó có sáng không? Có lấp lánh không? Mà sao bạn mãi long đong.." Nhưng nếu để đổi lại cuộc đời đáng mơ ước như nó cũng chưa chắc rằng mình sẽ bình yên hơn. Đa mang, đa đoan, đa cảm và bướng bỉnh, người đàn bà ngoài băm vẫn cứ khát khao dù cái thực tại có thể đã là rất tốt. Thế đấy, cái khát khao những gì mình không thể có lẽ sẽ là một gánh nặng mệt mỏi nếu không biết cân bằng. Dù đôi khi cân bằng như trên sợi dây lơ lửng giữa bầu trời.
Những lúc cảm thấy quá ngột ngạt với hiện tại, mình thường nhắm mắt, vục đầu vào cái hồ thời gian đấy, quậy tung cho mọi cái trở nên hỗn loạn rồi im lặng nhìn mọi cái dần rơi xuống theo một thứ tự khác. Có những lúc như thế, mình mới nhận ra rằng ngay cả khi chung nhau những vùng hồ đẹp nhất, lấp lánh nhất thì những dòng chảy từ đó cũng lại thật khác nhau. Có dòng êm đềm, có dòng ghềnh thác, có những dòng lại đầy xoáy ngầm. Và bạn bè tôi ơi, chúng ta đều nương theo những dòng chảy riêng để sống, để yêu, để vui và để khóc. Có người chấp nhận xuôi theo dòng, không một lần ngoảnh lại. Cũng có những người, như mình, đôi lúc muốn ngược dòng để tìm lại những điều trong trẻo nhất và mang theo trong hành trình thành bà già đẹp lão.
Cái hồ thời gian là nơi giữ lại những điều muốn giữ và mài mòn đi những cái muốn quên, ngay cả khi mình chả muốn quên gì cả...
Khi cán thếm một mốc nữa của bảng thời gian, mình lại làm một bản tổng kết cho một đoạn đường nào đó mà mình đã đi. Khi nhìn lại phía sau, có người thấy hài lòng, có người thấy mất mát. Mình lại thấy chơi vơi. Ngạc nhiên rằng sao mình đi qua những năm tháng đấy nhanh như vậy. Thế quái nào mà bao nhiêu sự kiện cứ vùn vụt đến và đi chẳng một lần báo trước hay một lần chờ đợi. Cứ như mỗi cái quay đi ngoảnh lại lại có thêm một đống file lưu nữa. Hình như cái hồ thời gian của mình chứa nhiều thứ thật. Nhiều đến nỗi mình cứ có cảm giác nhiều cái trong số đó không phải là của mình và tại sao chúng lại xuất hiện và ra đi khỏi cuộc sống của mình nhanh thế.
Đọc blog của con bạn thân, những điều nó viết về mình chợt làm cho mắt ươn ướt. Đàn bà thương nhau là thế. " Ngôi sao nào chiếu mạng bạn tôi? Nó đâu? Nó có sáng không? Có lấp lánh không? Mà sao bạn mãi long đong.." Nhưng nếu để đổi lại cuộc đời đáng mơ ước như nó cũng chưa chắc rằng mình sẽ bình yên hơn. Đa mang, đa đoan, đa cảm và bướng bỉnh, người đàn bà ngoài băm vẫn cứ khát khao dù cái thực tại có thể đã là rất tốt. Thế đấy, cái khát khao những gì mình không thể có lẽ sẽ là một gánh nặng mệt mỏi nếu không biết cân bằng. Dù đôi khi cân bằng như trên sợi dây lơ lửng giữa bầu trời.
Những lúc cảm thấy quá ngột ngạt với hiện tại, mình thường nhắm mắt, vục đầu vào cái hồ thời gian đấy, quậy tung cho mọi cái trở nên hỗn loạn rồi im lặng nhìn mọi cái dần rơi xuống theo một thứ tự khác. Có những lúc như thế, mình mới nhận ra rằng ngay cả khi chung nhau những vùng hồ đẹp nhất, lấp lánh nhất thì những dòng chảy từ đó cũng lại thật khác nhau. Có dòng êm đềm, có dòng ghềnh thác, có những dòng lại đầy xoáy ngầm. Và bạn bè tôi ơi, chúng ta đều nương theo những dòng chảy riêng để sống, để yêu, để vui và để khóc. Có người chấp nhận xuôi theo dòng, không một lần ngoảnh lại. Cũng có những người, như mình, đôi lúc muốn ngược dòng để tìm lại những điều trong trẻo nhất và mang theo trong hành trình thành bà già đẹp lão.
Cái hồ thời gian là nơi giữ lại những điều muốn giữ và mài mòn đi những cái muốn quên, ngay cả khi mình chả muốn quên gì cả...
Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012
Nhân danh tình yêu đi xa được đến đâu
" Người ta có thể đi xa tới đâu nhân danh tình yêu"
(Lựa chọn của trái tim - Nicolai Sparks)
Theo cái suy nghĩ trần trụi và thực tế của xã hội bây giờ, nhân danh tình yêu có lẽ là đi thẳng tới cái giường. Nhưng tình yêu đâu chỉ có thế. Lúc rời khỏi cái giường cũng có thể là lúc nhận ra cái được nhân danh đấy lại chẳng hề có. Mặc dù trước lúc ngã vào chăn gối thì tình yêu được trích dẫn, nêu ra như một sự đảm bảo lớn lao.
Chả ai có thể biết chính xác một người có thể làm được gì ? Ngay cả chính người đó. Khi ta nói " Ta có thể làm" dường như với chỉ bao hàm đến cái ta đã trải qua hay cái tạm dự đoán. Còn cái thực sự có thể làm thì vẫn là một câu hỏi mở để tìm đáp án. Trong những điều kiện khó khăn; trong một số điều kiện nhất định có lẽ từng phần câu trả lời mới có thể hiện ra. Thậm chí ngay cả lúc đó cũng có thể là không, vẫn tồn tại những cái không chắc chắn.
Vậy nhân danh tình yêu người ta có thể đi xa đến đâu? Nhân danh tình yêu để yêu thương người ta yêu nhất, để mang lại hạnh phúc, nụ cười. Nếu nhân danh như vậy thì tình yêu là điều tốt đẹp nhất mà con người có thể có. Nó đưa con người vào niềm vui của trách nhiệm, sự tôn trọng, niềm vui và những sự khám phá tốt đẹp khác. Yêu thương như vậy đủ để người với người sống với nhau nhân văn hơn, bền vững hơn, trọn ven và viên mãn hơn. Nó sẽ là sự thăng hoa về cảm xúc và nâng cao cái tốt đẹp trong mỗi con người.
Nhưng nếu nhân danh tình yêu để trở thành gánh nặng hay nỗi sợ hãi khôn cùng cho người khác. Có lẽ cảm nhận của mình đó những thứ tình yêu ích kỷ hay nói đúng hơn là sự độc ác. Khi tình yêu thành gánh nặng của cuộc đời, sự tàn phá của nó có thể dữ dội nhưng cũng có thể gặm nhấm từ từ. Dù cách này hay cách khác nó cũng hủy hoại sức khỏe, ý chí và tinh thần của ai đó. Nếu tình yêu được nhân danh để níu kéo cái đã mất, cái sứt mẻ thì người gánh chịu đầu tiên là chính mình. Vòng lẩn quẩn của nghĩa vụ, mệt mỏi, nhàm chán và thất vọng sẽ không có hồi kết.
Có lẽ điều khác nhau duy nhất giữa hai loại tình yêu là sự pù hợp giữa người trao và người nhận như thế nào. Tình yêu có sức mạnh để thay đổi mọi thứ nếu người ta biết tận dụng sự nhân danh tình yêu ấy một cách tích cực. Việc nhân danh tình yêu cũng là một “vũ khí hai mặt” tùy vào việc những người sử dụng “vũ khí” ấy theo cách nào và người đón nhận sẽ tiếp nhận thế nào.
Nếu nhân danh tình yêu mà Travis đấu tranh với chính mình để giữ lại Gabby là một sự lựa chọn can đảm và đầy rủi ro. Hai con người thuộc về nhau bởi sự trái dấu trong tính cách, trong thói quen sinh hoạt nhưng lại cùng dấu trong những suy nghĩ riêng tư, trong quan niệm sống.Một tình yêu đích thực mà họ đã phải mất nhiều năm để tìm kiếm. Mười một năm chung sống, có con, họ đã trải qua đầy đủ những cung bậc của cảm xúc, có hiểu lầm, giận dỗi, cũng có thăng hoa, hạnh phúc. Dường như sự trọn vẹn đó lại chứa đựng sự ám ảnh, nỗi lo sợ mất đi người yêu thương qua từng trang viết của Nicolai Spark. Gabby bị tai nạn hôn mê sâu trong suốt thời gian dài và Travis thêm một lần nữa phải đứng trước một lựa chọn khó khăn giữa tình cảm và lí trí. Travis Parker đã phải băn khoăn với câu hỏi day dứt: “Người ta có thể nhân danh tình yêu để làm bất cứ điều gì không? Có thể nhân danh tình yêu để làm sai lời hứa với người mình yêu không?”. Liệu chỉ riêng hy vọng thôi có đủ để kéo dài một cuộc sống? Hay là từ bỏ để giải thoát cho người cphụ nữ anh yêu?
Khi gặp được đúng người làm ta xao xuyến, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó - đó là duyên may. Sự choáng ngợp và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may, nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta. Nói về bạn đời, có một câu nói khá hay và tôi tin là đúng: "Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật." Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...
Gấp trang cuối lại, tự dưng mình nhận ra một điều mà từ trước đến giờ mình chưa hề chú ý đến. Với tính cách rõ ràng, mình luôn nghĩ khi đã quyết định thì là mình đã rất chắc chắn với suy nghĩ của mình. Nhưng có lẽ chỉ là chắc chắn nhất trong điều kiện đó, nó vẫn bao hàm những do dự, lăn tăn khác. Ta hôm nay khác ta ngày hôm qua và có khi chả liên quan gì đến ta trong thì tương lai hết. Khi kết nối những cái không xác định được nhân danh tình yêu, ta cũng phải thừa nhận một xác suất rủi ro không hề thấp. Vậy nhân danh tình yêu người ta đi xa tới đâu ? Với mình là câu trả lời .......
( Chút suy nghĩ khi đọc lại cuốn " Lựa chọn của trái tim - Nicolai Sparks)
(Lựa chọn của trái tim - Nicolai Sparks)
Theo cái suy nghĩ trần trụi và thực tế của xã hội bây giờ, nhân danh tình yêu có lẽ là đi thẳng tới cái giường. Nhưng tình yêu đâu chỉ có thế. Lúc rời khỏi cái giường cũng có thể là lúc nhận ra cái được nhân danh đấy lại chẳng hề có. Mặc dù trước lúc ngã vào chăn gối thì tình yêu được trích dẫn, nêu ra như một sự đảm bảo lớn lao.
Chả ai có thể biết chính xác một người có thể làm được gì ? Ngay cả chính người đó. Khi ta nói " Ta có thể làm" dường như với chỉ bao hàm đến cái ta đã trải qua hay cái tạm dự đoán. Còn cái thực sự có thể làm thì vẫn là một câu hỏi mở để tìm đáp án. Trong những điều kiện khó khăn; trong một số điều kiện nhất định có lẽ từng phần câu trả lời mới có thể hiện ra. Thậm chí ngay cả lúc đó cũng có thể là không, vẫn tồn tại những cái không chắc chắn.
Vậy nhân danh tình yêu người ta có thể đi xa đến đâu? Nhân danh tình yêu để yêu thương người ta yêu nhất, để mang lại hạnh phúc, nụ cười. Nếu nhân danh như vậy thì tình yêu là điều tốt đẹp nhất mà con người có thể có. Nó đưa con người vào niềm vui của trách nhiệm, sự tôn trọng, niềm vui và những sự khám phá tốt đẹp khác. Yêu thương như vậy đủ để người với người sống với nhau nhân văn hơn, bền vững hơn, trọn ven và viên mãn hơn. Nó sẽ là sự thăng hoa về cảm xúc và nâng cao cái tốt đẹp trong mỗi con người.
Nhưng nếu nhân danh tình yêu để trở thành gánh nặng hay nỗi sợ hãi khôn cùng cho người khác. Có lẽ cảm nhận của mình đó những thứ tình yêu ích kỷ hay nói đúng hơn là sự độc ác. Khi tình yêu thành gánh nặng của cuộc đời, sự tàn phá của nó có thể dữ dội nhưng cũng có thể gặm nhấm từ từ. Dù cách này hay cách khác nó cũng hủy hoại sức khỏe, ý chí và tinh thần của ai đó. Nếu tình yêu được nhân danh để níu kéo cái đã mất, cái sứt mẻ thì người gánh chịu đầu tiên là chính mình. Vòng lẩn quẩn của nghĩa vụ, mệt mỏi, nhàm chán và thất vọng sẽ không có hồi kết.
Có lẽ điều khác nhau duy nhất giữa hai loại tình yêu là sự pù hợp giữa người trao và người nhận như thế nào. Tình yêu có sức mạnh để thay đổi mọi thứ nếu người ta biết tận dụng sự nhân danh tình yêu ấy một cách tích cực. Việc nhân danh tình yêu cũng là một “vũ khí hai mặt” tùy vào việc những người sử dụng “vũ khí” ấy theo cách nào và người đón nhận sẽ tiếp nhận thế nào.
Nếu nhân danh tình yêu mà Travis đấu tranh với chính mình để giữ lại Gabby là một sự lựa chọn can đảm và đầy rủi ro. Hai con người thuộc về nhau bởi sự trái dấu trong tính cách, trong thói quen sinh hoạt nhưng lại cùng dấu trong những suy nghĩ riêng tư, trong quan niệm sống.Một tình yêu đích thực mà họ đã phải mất nhiều năm để tìm kiếm. Mười một năm chung sống, có con, họ đã trải qua đầy đủ những cung bậc của cảm xúc, có hiểu lầm, giận dỗi, cũng có thăng hoa, hạnh phúc. Dường như sự trọn vẹn đó lại chứa đựng sự ám ảnh, nỗi lo sợ mất đi người yêu thương qua từng trang viết của Nicolai Spark. Gabby bị tai nạn hôn mê sâu trong suốt thời gian dài và Travis thêm một lần nữa phải đứng trước một lựa chọn khó khăn giữa tình cảm và lí trí. Travis Parker đã phải băn khoăn với câu hỏi day dứt: “Người ta có thể nhân danh tình yêu để làm bất cứ điều gì không? Có thể nhân danh tình yêu để làm sai lời hứa với người mình yêu không?”. Liệu chỉ riêng hy vọng thôi có đủ để kéo dài một cuộc sống? Hay là từ bỏ để giải thoát cho người cphụ nữ anh yêu?
Khi gặp được đúng người làm ta xao xuyến, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó - đó là duyên may. Sự choáng ngợp và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may, nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim, chính sự lựa chọn của chúng ta. Nói về bạn đời, có một câu nói khá hay và tôi tin là đúng: "Ðịnh mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật." Chúng ta sống trên đời này không phải để tìm thấy một người hoàn mỹ để yêu mà chính là để học cách yêu thương một người không hoàn mỹ một cách trọn vẹn...
Gấp trang cuối lại, tự dưng mình nhận ra một điều mà từ trước đến giờ mình chưa hề chú ý đến. Với tính cách rõ ràng, mình luôn nghĩ khi đã quyết định thì là mình đã rất chắc chắn với suy nghĩ của mình. Nhưng có lẽ chỉ là chắc chắn nhất trong điều kiện đó, nó vẫn bao hàm những do dự, lăn tăn khác. Ta hôm nay khác ta ngày hôm qua và có khi chả liên quan gì đến ta trong thì tương lai hết. Khi kết nối những cái không xác định được nhân danh tình yêu, ta cũng phải thừa nhận một xác suất rủi ro không hề thấp. Vậy nhân danh tình yêu người ta đi xa tới đâu ? Với mình là câu trả lời .......
( Chút suy nghĩ khi đọc lại cuốn " Lựa chọn của trái tim - Nicolai Sparks)
Lang thang bún cá.
Những
sáng se se cuối thu, tự dưng nó thèm ăn cái gì nóng, đa vị để xua đi cái lần chần, để bắt tay vào việc buổi sáng. Thứ đầu tiên nó nghĩ đến là bún
vì lý do cực phụ nữ vì ẹkhông béo. Chả phải người cực sành ăn nhưng
cá nhân nó luôn cảm thấy bún cá Hải Phòng luôn có một vị rất khác với
bún cá các nơi mà nó từng ăn.
Sáng se se, nhìn bát bún cá đầy đặn, rực rỡ đã thấy ấm. Đệp, bát bún được trình bày để phô bày hết những cái ngon từ đáy bát. Bún trắng, cá nâu săn chắc, chả vàng phập phồng, màu rau cần / dọc mùng nhàn nhạt, xanh đậm của hành thì là, đỏ mỡ màng của cà chua và đỏ rực của đôi ba lát ớt. Một bức tranh gợi lên vị ngon lành, thanh mát.
Từ tốn thôi, đừng vội xì xụp ngay. Thêm chút nước chua, thêm chút cay nhẹ, đảo nhẹ một cái, mùi nước dùng thơm nức , giục giã cồn cào. Nước dùng thơm mùi xương cá , quyện cùng cái ngọt của nước xương ninh kỹ mới làm nên đặc trưng của bún cá. Húp nhẹ thìa nước, cái chua nhẹ của nước chua, cái ngọt từ xương ninh, cái mùi dịu dịu của thì là khiến nó chẳng đừng được, khiến cái mọi giác quan được đánh thức. Theo khẩu vị cá nhân thì nước chua ngon nhất là nước nấu từ me tươi hay quả chay tươi. Vị chua nhẹ hậu đằm thoáng chút vị chát cực kỳ ăn nhịp với nước dùng vị cá. Nếu như hôm nào may mắn, có cá trứng và bà chủ quán ưu ái cho muôi nước dùng có những hạt trứng cá thì còn hơn cả thích. Trứng cá dầm trong nước dùng, lấm tấm vàng ươm ản hiện theo nhịp đũa đảo. Lật sật, bùi bùi, tinh chút xíu là thấy cái vị trứng cá nâng vị nước dùng lên rất nhiều.
Bún trắng, dẻo, trần qua nước sôi cứ óng từng sợi. Những sợi bún mềm mại, thấm đẫm vị nước dùng, trơn đi trong miệng. Bát bún cá đầy đặn, những miếng chả cá vàng nhạt phủ một bên bát. Chả cá Hải phòng ngọt vị cá tươi, dai dai do giã kỹ. Miếng chả trong bát bún lại xôm xốp; do được ngâm đúng độ trong nước dùng. Miếng chả làm mỏng, rán phồng, rồi lại xẹp xuống khi để ngoài nhưng khi thả vào nồi nước dùng thì dường như những cái tinh túy ngọt ngào của nước dùng được hút sâu tận lòng, tràn ngập khoang miệng khi cắn. Chất Hải Phòng rõ nhất ở miếng cá vàng nâu vắt ngang mặt bát bún. Bổ sung cho cái mềm dai của chả cá là cái giòn nhẹ của miếng cá rán kỹ. Thường là cá trắm hay cá rô phí, vài nơi hiếm hoi là cá thu, miếng cá dày, chắc, ngọt, dai nhẹ của cá tươi.
Bát bún cá chưa thể là tròn vị khi thiếu đi cái mát lành, tươi ngon của các loại rau. Điểm vào cái ngậy ngầm của cá, của chả là sần sật, giòn giòn của rau cần tái, cái xốp giòn của dọc mùng, làm cái lưỡi thèm luôn miếng khác. Bún cá theo nó là hợp với rau cần hay dọc mùng nhất. Cứ đổi phiên nhau theo mùa nên quanh năm bát bún cá vẫn đậm đà ngon. Rau cho bát bún thế chưa đủ; miếng ngon bún cá nếu thiếu đi ít rau sống thì chưa thực sự đủ. Chát giòn của rau muống chẻ, cái giòn xốp của thân chuối, vị hơi xảm của bắp chuối thát nhỏ; cái thơm dịu dàng của tía tô, kinh giới, cái thơm nồng của húng mới làm cho vị bún cá tròn vị ...
Xì xụp bát bún cá nóng hổi, chua chua, cay cay, thế là buổi sáng khởi đầu hoàn hảo....
Sáng se se, nhìn bát bún cá đầy đặn, rực rỡ đã thấy ấm. Đệp, bát bún được trình bày để phô bày hết những cái ngon từ đáy bát. Bún trắng, cá nâu săn chắc, chả vàng phập phồng, màu rau cần / dọc mùng nhàn nhạt, xanh đậm của hành thì là, đỏ mỡ màng của cà chua và đỏ rực của đôi ba lát ớt. Một bức tranh gợi lên vị ngon lành, thanh mát.
Từ tốn thôi, đừng vội xì xụp ngay. Thêm chút nước chua, thêm chút cay nhẹ, đảo nhẹ một cái, mùi nước dùng thơm nức , giục giã cồn cào. Nước dùng thơm mùi xương cá , quyện cùng cái ngọt của nước xương ninh kỹ mới làm nên đặc trưng của bún cá. Húp nhẹ thìa nước, cái chua nhẹ của nước chua, cái ngọt từ xương ninh, cái mùi dịu dịu của thì là khiến nó chẳng đừng được, khiến cái mọi giác quan được đánh thức. Theo khẩu vị cá nhân thì nước chua ngon nhất là nước nấu từ me tươi hay quả chay tươi. Vị chua nhẹ hậu đằm thoáng chút vị chát cực kỳ ăn nhịp với nước dùng vị cá. Nếu như hôm nào may mắn, có cá trứng và bà chủ quán ưu ái cho muôi nước dùng có những hạt trứng cá thì còn hơn cả thích. Trứng cá dầm trong nước dùng, lấm tấm vàng ươm ản hiện theo nhịp đũa đảo. Lật sật, bùi bùi, tinh chút xíu là thấy cái vị trứng cá nâng vị nước dùng lên rất nhiều.
Bún trắng, dẻo, trần qua nước sôi cứ óng từng sợi. Những sợi bún mềm mại, thấm đẫm vị nước dùng, trơn đi trong miệng. Bát bún cá đầy đặn, những miếng chả cá vàng nhạt phủ một bên bát. Chả cá Hải phòng ngọt vị cá tươi, dai dai do giã kỹ. Miếng chả trong bát bún lại xôm xốp; do được ngâm đúng độ trong nước dùng. Miếng chả làm mỏng, rán phồng, rồi lại xẹp xuống khi để ngoài nhưng khi thả vào nồi nước dùng thì dường như những cái tinh túy ngọt ngào của nước dùng được hút sâu tận lòng, tràn ngập khoang miệng khi cắn. Chất Hải Phòng rõ nhất ở miếng cá vàng nâu vắt ngang mặt bát bún. Bổ sung cho cái mềm dai của chả cá là cái giòn nhẹ của miếng cá rán kỹ. Thường là cá trắm hay cá rô phí, vài nơi hiếm hoi là cá thu, miếng cá dày, chắc, ngọt, dai nhẹ của cá tươi.
Bát bún cá chưa thể là tròn vị khi thiếu đi cái mát lành, tươi ngon của các loại rau. Điểm vào cái ngậy ngầm của cá, của chả là sần sật, giòn giòn của rau cần tái, cái xốp giòn của dọc mùng, làm cái lưỡi thèm luôn miếng khác. Bún cá theo nó là hợp với rau cần hay dọc mùng nhất. Cứ đổi phiên nhau theo mùa nên quanh năm bát bún cá vẫn đậm đà ngon. Rau cho bát bún thế chưa đủ; miếng ngon bún cá nếu thiếu đi ít rau sống thì chưa thực sự đủ. Chát giòn của rau muống chẻ, cái giòn xốp của thân chuối, vị hơi xảm của bắp chuối thát nhỏ; cái thơm dịu dàng của tía tô, kinh giới, cái thơm nồng của húng mới làm cho vị bún cá tròn vị ...
Xì xụp bát bún cá nóng hổi, chua chua, cay cay, thế là buổi sáng khởi đầu hoàn hảo....
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012
Tặng chị.
Lại một lần mặc áo cô dâu
Cũng tóc vấn, thắp hương làm lễ.
Nhưng ánh mắt không chỉ ngời hy vọng
Còn lẩn khuất mờ thoáng âu lo.
Yêu lần này chẳng thể vô tư
Nghĩ hôn nhân là màu hồng vĩnh viễn.
Đã qua đi cả ngọt ngào, cay đắng.
Nên hạnh phúc này thắm một chiều sâu.
Hạnh phúc này khó nhọc bao nhiêu
Sau bão giông, mái nhà thành nghiêng ngả
Đã có lúc trái tim thành giá lạnh.
Bởi vết thương nhức nhối trở mùa.
Hạnh phúc này trả lại cho em
Đêm bình yên không giật mình thức giấc.
Lúc đổi mùa lòng không còn chống chếnh
Chữ vợ dịu dàng được dựa bóng tùng quân.
Dù như hoa nở muộn cuối mùa.
Duyên có muộn vẫn là hạnh phúc,
Là bình yên nắm tay nhau cùng bước
Dù hoàng hôn chiều vẫn thấy bình an.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)