Này em, bàng đã đỏ lá rồi em ạ. Thế là mùa đông đã về sâu sâu rồi đấy. Nhìn chiếc lá bàng đỏ chao nghiêng trong chiều tất bật; chị nhớ em, em ạ. Đã bao nhiêu mùa đông qua cũng lâu lắm rồi chị mới thấy một một chiếc lá bàng đỏ đẹp đến thế. Giờ cây bàng cũng ít, may sao nơi con chị đang theo học có mấy cây thật đẹp. Nhìn con cùng chúng bạn chơi đùa dưới gốc cây bàng chị như thấy cả tuổi thơ của chị em mình hiện về.
Em còn nhớ không, ngày ấy, trường, ngay trước cửa lớp mình có hai cây bàng cổ thụ. Cứ cái rét se sắt này, lá bàng chuyển đỏ ối, rơi kín góc sân. Chị em mình ngày đấy tranh nhau những chiếc lá bàng to nhất, đỏ nhất. Trẻ con thật nhưng những kỷ niệm ấy cứ gợn lên trong chị mỗi lúc đông về. Nhắm mắt lại chị vẫn còn nguyên cái cảm giác mát rượi của những xấp lá bàng mà chị em thu thập được. mà này em còn nhớ, từ cái màu đỏ thắm ấy chị em mình có bao nhiêu trò chơi nhỉ ? Này là chiếc quạt, phất phơ đỏ giữa màu xám của chiều đông. Này là những chiếc mũ công chúa đỏ rực. Nào là tỷ mẩn lấy ngòi bút châm lên thành những hình vẽ ngây ngô rồi giơ lên "nhìn trời qua kẽ lá". Hay chỉ đơn giản là xem chiếc lá nào to nhất, đỏ nhất, đẹp nhất. Có chuyện này nữa, chả biết em có nhớ không? Cặp chị em mình mùa này đầy những chiếc là bàng đỏ bóng mượt, đi học về là đổ ào xuống giường để bà trách yêu " định bán xôi sao mà nhặt nhiều thế". Đỏ cả nụ cười trẻ thơ trong trẻo.
Em ạ, cái rét buốt tay của chiều đông cùng màu đỏ boredeux sang trọng của chiếc lá đang đưa chị ngược dòng thời gian, để đắm chìm trong cái mùi ngái hơi chan chát của lá, cái lành lạnh mịn màng khi áp chiếc lá vào má. Những lời tự tình của mùa đông nhuộm đỏ chiếc lá chao trong gió. Màu đỏ thật tươi và sâu lắng. Lạ, cái màu đỏ của lá bàng, đỏ thật sâu, sâu mà không xỉn, mà lại ngời lên da diết.Lá rời cành mà chẳng khô, vẫn nõn nường như phiến lụa thả rơi trong cái đông xám xịt, vẫn hừng hực như trái tim si mê dù bao nhiêu chờ đợi phủ đầy.
Có lẽ chị đã đến lúc hay hoài niệm, em ạ, nhưng nhìn những chiếc lá rải rác nới sân trường con gái, người đàn bà bộn bề lo lắng lại muốn bỏ lại tất cả. Để thảnh thơi nhìn những đứa trẻ vui đùa quanh gốc bàng, để thấy mình vẫn còn những cảm xúc để yêu , để thích, để nhớ. Nhớ hình ảnh cô bé tung những xấp lá đỏ lên trời cao và nụ cười sáng rỡ khi đón những mảnh hoàng hôn chao liệng.
Em ạ, cô bé mãi không lớn trong tâm hồn chị. Dù có bao nhiêu lâu nữa thì mối liên hệ giữa chị em mình sẽ không bao giờ đứt . Và chị nhớ em . Nhớ mùa đông nào gió đủ, cho lá bàng rơi đỏ lối, đỏ cả con đường nhớ thương...
he,he, khai phím cái nhỉ?
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa