Lại một lần mặc áo cô dâu
Cũng tóc vấn, thắp hương làm lễ.
Nhưng ánh mắt không chỉ ngời hy vọng
Còn lẩn khuất mờ thoáng âu lo.
Yêu lần này chẳng thể vô tư
Nghĩ hôn nhân là màu hồng vĩnh viễn.
Đã qua đi cả ngọt ngào, cay đắng.
Nên hạnh phúc này thắm một chiều sâu.
Hạnh phúc này khó nhọc bao nhiêu
Sau bão giông, mái nhà thành nghiêng ngả
Đã có lúc trái tim thành giá lạnh.
Bởi vết thương nhức nhối trở mùa.
Hạnh phúc này trả lại cho em
Đêm bình yên không giật mình thức giấc.
Lúc đổi mùa lòng không còn chống chếnh
Chữ vợ dịu dàng được dựa bóng tùng quân.
Dù như hoa nở muộn cuối mùa.
Duyên có muộn vẫn là hạnh phúc,
Là bình yên nắm tay nhau cùng bước
Dù hoàng hôn chiều vẫn thấy bình an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét