Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Tự nghĩ về thời gian.

  Thời gian như một mặt hồ, dâng đầy theo năm tháng. Ta ném vào đó tất cả tuổi trẻ, ước mơ, sự vô tư, ngây thơ, nhiệt huyết cũng như những đớn đau, vấp ngã. ( Ý văn của Trang Hạ)
                                                
         Khi cán thếm một mốc nữa của bảng thời gian, mình lại làm một bản tổng kết cho một đoạn đường nào đó mà mình đã đi. Khi nhìn lại phía sau, có người thấy hài lòng, có người thấy mất mát. Mình lại thấy chơi vơi. Ngạc nhiên rằng sao mình đi qua những năm tháng đấy nhanh như vậy. Thế quái nào mà bao nhiêu sự kiện cứ vùn vụt đến và đi chẳng một lần báo trước hay một lần chờ đợi. Cứ như mỗi cái quay đi ngoảnh lại lại có thêm một đống file lưu nữa. Hình như cái hồ thời gian của mình chứa nhiều thứ thật. Nhiều đến nỗi mình cứ có cảm giác nhiều cái trong số đó không phải là của mình và tại sao chúng lại xuất hiện và ra đi khỏi cuộc sống của mình nhanh thế.
        Đọc blog của con bạn thân, những điều nó viết về mình chợt làm cho mắt ươn ướt. Đàn bà thương nhau là thế. " Ngôi sao nào chiếu mạng bạn tôi? Nó đâu? Nó có sáng không? Có lấp lánh không? Mà sao bạn mãi long đong.." Nhưng nếu để đổi lại cuộc đời đáng mơ ước như nó cũng chưa chắc rằng mình sẽ bình yên hơn. Đa mang, đa đoan, đa cảm và bướng bỉnh, người đàn bà ngoài băm vẫn cứ khát khao dù cái thực tại có thể đã là rất tốt. Thế đấy, cái khát khao những gì mình không thể có lẽ sẽ là một gánh nặng mệt mỏi nếu không biết cân bằng. Dù đôi khi cân bằng như trên sợi dây lơ lửng giữa bầu trời.
      Những lúc cảm thấy quá ngột ngạt với hiện tại, mình thường nhắm mắt, vục đầu vào cái hồ thời gian đấy, quậy tung cho mọi cái trở nên hỗn loạn rồi im lặng nhìn mọi cái dần rơi xuống theo một thứ tự khác. Có những lúc như thế, mình mới nhận ra rằng ngay cả khi chung nhau những vùng hồ đẹp nhất, lấp lánh nhất thì những dòng chảy từ đó cũng lại thật khác nhau. Có dòng êm đềm, có dòng ghềnh thác, có những dòng lại đầy xoáy ngầm. Và bạn bè tôi ơi, chúng ta đều nương theo những dòng chảy riêng để sống, để yêu, để vui và để khóc. Có người chấp nhận xuôi theo dòng, không một lần ngoảnh lại. Cũng có những người, như mình, đôi lúc muốn ngược dòng để tìm lại những điều trong trẻo nhất và mang theo trong hành trình thành bà già đẹp lão.
       Cái hồ thời gian là nơi giữ lại những điều muốn giữ và mài mòn đi những cái muốn quên, ngay cả khi mình chả muốn quên gì cả...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét