Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Giao Thừa đêm

Giao thừa đêm
Có dễ dăm năm rồi mới lại đi tàu, cũng là lần đầu tiên vắng nhà lúc giao thừa. Tiếng ồn ào của hành khách, tiếng bánh xe xiết vào đường sắt, lắc lư; mình hài lòng về quyết định phút chót.
Những phút cuối cùng của năm, âm thầm gửi những lời chúc bình an và tốt đẹp nhất tới bạn bè, những người yêu thương - một năm mới may mắn, thành công hơn. màn đêm mịt mù sương kia, chứng nguyện cho những lời ước trong lòng. Một năm mới với những hy vọng mới, cất những nỗi buồn cho gió bay đi.
lẽ thường, đi xa là nó khó ngủ, nhất là vào đêm đặc biệt này. Bé con đã cuộn tròn vào giấc ấm áp. lâu rồi, nàng mới lại cùng mẹ đi chơi xa. Mẹ đi suốt mà chẳng thể nào mang nàng đi được. Nàng háo hức, nàng phấn khích - mẹ thấy có lỗi với nàng. Vuốt ve cái má bầu bĩnh, cái môi chúm chím trong giấc mơ. Mẹ cầu mong những giấc mơ của con sẽ thành hiện thực. Happy new year con gái yêu.
rập rình, tàu vẫn lắc lư, đêm vẫn đen, sâu thăm thẳm. Nó bình yên ấm áp khi nhận được lời chúc đúng lúc giao thừa. Cảm ơn bạn.
Đêm giao thừa không rượu, không hoa, không ồn ào. Chỉ có mình với đêm nhưng ấm áp. chợt nhận ra rằng, mình thực sự bước qua một phần quá khứ. Rưng rưng vì vui, vì thoáng buồn . Happy new Tôi.

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Đừng làm đau những cánh hồng

Đã định không viết, đã suy nghĩ vài lần, đã dạo đầu vài lần rồi xóa. Nhưng nhận ra rằng nếu không viết ra, điều đó sẽ lại chọc vào tim vào một ngày dở hơi nào đấy.
Ly hôn, chỉ là một trong những lựa chọn của cuộc sống. Nó chẳng tốt đẹp hay xấu xa, chỉ là một quyết định sau một quá trình – một quá trình dài hoặc ngắn nhưng chẳng bao giờ là tử tế. Cũng như kết hôn, ly hôn là việc mở ra một cuộc sống mới. Những người trong cuộc đều bị văng ra cái nhà đã dày công xây dựng và vun đắp. Đau, nản, cảm giác thất bại, cực kỳ tồi tệ nhưng rồi cũng qua.
Nó gọi ngày xưa là những bông hồng, vì những gì tốt đẹp nhất đã đưa nhau về chung mái nhà. Nó gọi những đứa trẻ là những bông hồng, vì những tương lai tốt đẹp của chúng. Đừng làm đau những cánh hồng đã rụng , được ép khô trong quá khứ. Đừng làm tổn thương những đóa hồng đang lớn vì những cái tôi to đùng chả để làm gì.
Phụ nữ, sau ly hôn, trong con mắt của những kẻ thiển cận, tự dưng được hạ cấp, những kẻ tự cho mình cái quyền được nhìn xuống. Ngay cả khi họ không thể bằng hay làm được bằng một góc của những mẹ đơn thân. Là phụ nữ, ngay khi ngã đau nhất – chấp chới, chênh chao nhưng phải vội vã đứng lên. Bị đưa từ vị trí đứng sau ra phía trước, ngơ ngác mà không có thời gian thích nghi. Buộc mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa, lăn xả vào cuộc sống để kiếm tiền lo cho mình và con. Vẫn từng đấy việc chỉ có có điều thiếu đi một chỗ dựa để trải lòng. Họ tìm lại những thú vui đã hao mòn, tìm những sở thích mới để xua đi những lúc trống trải hay yếu lòng. Họ luôn nhắc mình " Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sẽ bình yên ". Buộc phải xử lý một số thứ không bao giờ có thể bỏ được, phải xây dựng lại và thêm những mối quan hệ mới, họ như những người đi trên dây. Nhún chỗ nọ , căng chỗ kia. Cố gắng chắt chiu thời gian để làm những việc nhỏ nhất – như đi đón con đúng giờ. Họ cần nhất là lòng tin : tin vào chính mình, tin vào những điều tốt đẹp để cố gắng, để sống, để yêu. Và bằng cách phù hợp nhất, họ dựng lên một cái tổ cho mình và con.
Có lẽ điều giản dị ấy sẽ thành hiện thực nhanh hơn. Nếu không bị những cái tôi to đùng thỉnh thoảng ngoáy lên. Dù mọi chuyện đã ở sau lưng nhưng dường như việc làm tổn thương nhau, phiền hà vẫn còn mãi. Tại sao ? Khi trao đổi, nói chuyện về những đứa con phải nhất thiết căng thẳng ? Đừng làm đau những cánh hồng đã rụng, đừng làm cái việc quyết định ly hôn trở nên đáng hối hận – vì đã không làm sớm hơn? Phụ nữ - về bản năng là mẹ, hy sinh cho con cái hết lòng nhưng đừng lấy con làm cái cớ. Nói cho cùng bản lĩnh, văn hóa của con người ở đây chứ đâu?
Tôi – là mẹ đơn thân. Đến lúc này tôi may mắn hơn một số người khác vì tôi tự chủ được tài chính, có đủ can đảm để yêu, có niềm tin để sống. Nhưng tôi hy vọng vào những điều tốt đẹp sau những đớn đau và cũng tin rằng mình lại đứng dậy nếu có chuyện xảy ra. Vì Phụ nữ yếu đuối nhưng lại bền bỉ cố gắng, để cười yên lành, để hoa hồng vẫn nở... cho cả ngày xưa cho cả tương lai
P/s : viết dưới góc nhìn cá nhân nên chỉ phản ánh suy nghĩ của chính tôi thôi…

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Hết cái rét cóng tay là cái mưa lâm thâm. Mưa lây rây làm cái lười của Nó nổi lên, nhìn vào màn hình chả có tý ty gì cảm hứng làm việc. Hình như cái thời tiết này khiến nó lười cả việc kiếm tiền wink emoticon,
Mưa mùa đông, không ồn ã, dạt dào như cơn mưa mùa hạ. Chỉ âm thầm, rả rích ướt dần cảnh vật, ướt vai áo người đi. Trời cứ đục, nặng nề làm tâm trạng của những đứa mang Mode ánh sáng như nó cảm thấy vu vơ, nản, lười, mệt. Nó yêu cơn mưa ào ạt mùa hạ nhưng đến lúc này mới nhận ra mình thích mưa mùa đông chẳng kém. Mưa lất phất, cánh hoa trước nhà nhè nhẹ nở. Cái thềm loang lổ nước có con chim sẻ co ro nhảy tìm mồi. Cuối năm, mọi cái đang hối hả dần lên. Cảm giác có lỗi khi còn bao nhiêu việc cần làm mà nó không thể nào dứt được cảm giác lười ểu oải.mùa hạ nhưng đến lúc này mới nhận ra mình thích mưa mùa đông chẳng kém. Mưa lất phất, cánh hoa trước nhà nhè nhẹ nở. Cái thềm loang lổ nước có con chim sẻ co ro nhảy tìm mồi. Cuối năm, mọi cái đang hối hả dần lên. Cảm giác có lỗi khi còn bao nhiêu việc cần làm mà nó không thể nào dứt được cảm giác lười ểu oải.
Mưa mùa đông, mùi hành củ tươi chợt nôn nao cảm giác Tết, cảm giác của năm đi qua không thể nào níu lại. Với Nó, cuối năm luôn có mùi của sự chộn rộn, cả tiếc nuối, cả náo nức. Mưa lại làm cho mùi đó thêm da diết, mùi nước hoa Nó ngẫu hứng xịt vào cuốn sổ ngày nào dịu dàng. Ôm cốc trà nóng hổi, nó nhìn mưa, nhẩm thầm trong đầu những việc đã làm được trong năm qua . Một năm vui buồn cân bằng và đang dần gói lại. Những chuyến đi ngắn, dài nén gọn thành những file mới. Những bạn bè cũ, những người quen mới - lại một năm nữa tròn đầy.
Mưa vẫn dịu dàng rơi, cảm giác vẫn miên man bồng bềnh. Mưa mùa đông, xuýt xoa đôi tay nhỏ. Mưa dịu dàng, mưa miên man. Mưa mùa đông nhẹ hơn hơi thở môi hồng. Nó ơi, năm đang gói lại trong mưa đấy...

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Người đàn bà của tháng 12


Mười hai rồi, em có thấy không ?
Năm tháng nhớ đón em vào tuổi mới.
Tháng mười hai oằn mình gió lạnh
Để môi em hồng trong giá rét nôn nao.
Em, người đàn bà của tháng 12
Mang trong mình mùa đông sâu thẳm
Em kiêu sa, cái nhìn phớt lạnh
Để nồng nàn trái tim đỏ yêu thương.
Người đàn bà của tháng 12
Có cô lạnh vẫn mỉm cười rực rỡ
Như mặt trời đông vẫn nồng nàn sáng
Em dang tay thương lắm cuộc đời
Những người đàn bà tháng 12
Vui dễ cười và buồn lại giấu
Cứ ồn ào băng qua mưa rét
Có đủ đợi chờ trong xám chiều đông?
Người đàn bà của tháng 12.
Em giấu mình sau những gì lạnh lẽo
Lặng lẽ đợi chờ khi mùa yếu đuối
Cho đến ngày em gặp được Anh.
Người đàn bà của tháng 12
Thương thương lắm những điều không thể nói.
Vẫn kiêu sa, phớt người qua lai
Hun yêu thương tự sâu thẳm tim mình.

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Này Đông

Ngày Đông
Da diết lạnh. Thức giấc trong cái lờ mờ của sáng rét; với điện thoại nhìn vẫn sớm cho một ngày được nghỉ. Lạnh - cảm giác lười biếng - dù không ngủ được vẫn không muốn ra khỏi giường. Lăn qua lăn lại nhìn Yêu Thương ngon lành trong giấc sâu. Tiếng gió vi vút ngoài cửa, tiếng lá thì thầm, tiếng hoa rơi trong sương giá. Thêm một mùa đông .
Là người sinh ra trong mùa đông, Nó yêu da diết những cơn lạnh lăn tròn trên phố. Mùa Đông , cái bàng bạc sương gió không thể giấu được vẻ rực rỡ của những bông hồng chúm chím, những giỏ hoa dã yên thảo khoe sắc mong manh. Tự thấy mình sao yêu thương quá, yêu cái má phúng phính của con say ngủ, yêu cái mùa đông vô cùng gợi cảm ngoài kia. Mùa Đông - mùa người cần người, cần hơi ấm yêu thương, cần nhứng bàn tay nóng hổi nắm chặt, những ấm áp của tình bạn bền vững.
Sáng rét run rẩy, rủ con đi chợ, chỉ cho con thứ nọ thứ kia, lựa lựa chọn chọn cho bữa cơm ngày đông. Chia sẻ với con cảm giác phụ nữ, nhìn con trải nghiệm những điều mới lạ - thật an lành. Cảm giác thư giãn, sung sướng khi làm những việc lặt vặt của đàn bà. Những ngày đi nhiều, làm nhiều nhưng nó vẫn thấy mình đàn bà nhất khi quẩn quanh bếp đến chợ, rồi càm ràm những lặt vặt như con mụ lắm điều. Bỏ lại bon chen cho gió mang đi.
Ngày Đông, Nó cảm thấy mình bé bỏng, được chở che nhiều nhất. Chạy về nhà Bố Mẹ, rưng rưng khi những đồ lạnh năm cũ được mẹ sắp sẵn tinh tươm chờ con về lấy. Con gái cái bòn; dù đã lớn, đã rất độc lập, những những đồ mẹ mua cho vẫn làm mình vui như ngày bé. Về nhà rủ rỉ với mẹ, nói chuyện với bố, loanh quanh trong nhà một lúc lại đi. Sang nhà ông bà mang cái gì sang thì cũng được một túi to hơn mang về. Con vẫn là đứa trẻ chưa biết chu toàn trong mắt bố mẹ.
Ngày lạnh, cảm giác quấn túm trong nhà, làm việc linh tinh, ăn bữa cơm nóng sốt rồi cả nhà chui vào chăn đùa giỡn. Đông nào có về đây. Ngày lạnh đến mức thò mặt ra ngoài đường thấy lạnh nhưng vẫn thì thẩm rủ ai đó ăn kem rồi co mình như con mèo lười kêu rét. Ngày Đông ngắn lắm, vài cái quay người đã tối. Ngày vội vàng như thể vội tìm về nhà trốn rét. Sau cánh cửa là những ấm áp yêu thương thắp bằng những tiếng cười con trẻ.
Lạnh quần tụ, đầy yêu thương . Mùa Đông ơi - ta yêu người bằng tình yêu sâu lắng và dịu dàng...
P/s : bữa cơm ngày đông nhà mình không thể đơn giản hơn..

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

Chiều

thích không gian tĩnh lặng, thanh thản của chùa – những ngôi chùa cũ. Nhìn Mẹ thành tâm cầu khấn bình an cho gia đình, cho những đứa con có lớn mà chưa đủ khôn ngoan với đời, bất giác tôi ứa nước mắt. Tháng năm đi qua, Mẹ già đi và ngày càng giống Bà ngoại quá, từ cách nói nhẹ nhàng đến cái dáng thanh thanh. Ngày bé, tôi là đứa cháu hay được bà dẫn lên chùa mỗi rằm, mồng một. Có lẽ tôi yêu cái không gian tĩnh mịch của chùa từ khi nghe tiếng cầu kinh của bà trong cái nhìn hiền từ của Đức Phật…Những ngày không vui, những chuyện lớn bé , những nặng lòng nhẹ đi trong tiếng gió lao xao, tiếng cá đớp mồi…Chỉ mong bình an, chỉ mong suôn sẻ. Chỉ mong bố mẹ mạnh khỏe để còn có hạnh phúc đơn giản về nhà gặp bố mẹ ở đó.
Tối, Hương hoa sữa ngạt ngào – có lẽ đợt hoa cuối cùng thì phải. Đi về trên con đường thênh thang vắng, nỗi buồn chợt dâng lên làm cay mắt.
“ Có những lúc con đường thênh thang thế
Ta tự hỏi mình đang đi về đâu ??”
Chống chênh những suy nghĩ, tự hỏi nên làm gì ? Chỉ có mùi hoa sữa vẫn nồng nàn, ve vuốt những mệt mỏi, những nỗi buồn trong tâm trí, xoa dịu những ấm ức, chênh chao . Pha cốc trà nóng, cảm giác không thoải mái vẫn còn. Nhắm mắt, tự gợi lên những cảm giác vui vẻ để đưa mình về cân bằng.
Hoa sữa vẫn thơm, đêm vẫn đầy sao, hơi lạnh dịu lại….Buồn ơi,, chào mi….

lãng đãng

Chiểu ngày mồng một, cảm giác ngột ngạt. Chạy về nhà ngoại, rủ mẹ qua chùa thắp hương. Chùa không vắng nhưng yên tĩnh. Loanh quanh với mẹ đi từ ban phật tới ban mẫu, lắng nghe tiếng rì rầm khấn vái. Lâu lắm mới đi lễ với mẹ. Hình như càng già đi, phụ nữ lại càng tin vào những đấng tối cao, vào mơ hồ tâm linh để tìm thanh thản. Ngồi dưới gốc cây gạo già trong chiều lảng bảng, sự tĩnh lặng được tôn thêm bởi những tiếng chuông phảng phất. Cảm xúc rưng rưng làm mềm trái tim. Rất thích không gian tĩnh lặng, thanh thản của chùa – những ngôi chùa cũ. 
Nhìn Mẹ thành tâm cầu khấn bình an cho gia đình, cho những đứa con có lớn mà chưa đủ khôn ngoan với đời, bất giác tôi ứa nước mắt. Tháng năm đi qua, Mẹ già đi và ngày càng giống Bà ngoại quá, từ cách nói nhẹ nhàng đến cái dáng thanh thanh. Ngày bé, tôi là đứa cháu hay được bà dẫn lên chùa mỗi rằm, mồng một. Có lẽ tôi yêu cái không gian tĩnh mịch của chùa từ khi nghe tiếng cầu kinh của bà trong cái nhìn hiền từ của Đức Phật…Những ngày không vui, những chuyện lớn bé , những nặng lòng nhẹ đi trong tiếng gió lao xao, tiếng cá đớp mồi…Chỉ mong bình an, chỉ mong suôn sẻ. Chỉ mong bố mẹ mạnh khỏe để còn có hạnh phúc đơn giản về nhà gặp bố mẹ ở đó.
Tối, Hương hoa sữa ngạt ngào – có lẽ đợt hoa cuối cùng thì phải. Đi về trên con đường thênh thang vắng, nỗi buồn chợt dâng lên làm cay mắt.
“ Có những lúc con đường thênh thang thế
Ta tự hỏi mình đang đi về đâu ??”
Chống chênh những suy nghĩ, tự hỏi nên làm gì ? Chỉ có mùi hoa sữa vẫn nồng nàn, ve vuốt những mệt mỏi, những nỗi buồn trong tâm trí, xoa dịu những ấm ức, chênh chao . Pha cốc trà nóng, cảm giác không thoải mái vẫn còn. Nhắm mắt, tự gợi lên những cảm giác vui vẻ để đưa mình về cân bằng.
Hoa sữa vẫn thơm, đêm vẫn đầy sao, hơi lạnh dịu lại….Buồn ơi,, chào mi….
Like   Comm

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

ngày con tám tuổi

Cho Con - ngày tròn tám tuổi.
Yêu thương, tháng năm nào rồi cũng đi qua nhưng với mỗi con người dấu ấn ghi lại sẽ giúp nhắc lại thời gian.
Con tròn tám tuổi - hết hoàn toàn cái tuổi nhi đồng. Mấy ngày nay mẹ cứ lẩn quẩn mãi với suy nghĩ con lớn rồi sao ? Nhìn con cứng cáp, vui vẻ hòa đồng mẹ cảm thấy mình may mắn và tự hào được là mẹ của con. Con gái thương, sinh nhật con; trong mẹ lại gợi lên những dấu ấn của chặng đường chúng ta đã đi. Với mẹ đó là một quãng thời gian thật dài mà vèo cái đã ở lại sau lưng.
Sinh nhật con tròn một tuổi : Bé đình công - ngay sau ngày sinh nhật con dứt khoát không bú bình nữa. Mẹ không thể nào hiểu nổi là tại sao chỉ 1 ngày trước đó con vẫn bú bình ngon lành. Mẹ đổi đến cả chục cái bình và núm mà con vẫn nhất định không; chỉ ăn bằng cốc với thìa. Con còm nhom, ăn cái gì cũng ngậm - cháo, cơm sữa, hoa quả ... Mẹ lo đến mất ngủ vì sức khỏe của con.
Sinh nhật con tròn hai tuổi : Bé dũng cảm. Con được mẹ cho đi học khi tròn 24 tháng. Con đi học rất ngoan. Cái dãi khoai của mẹ đi vào lớp dù rụt rè nhưng không hề khóc. Con dũng cảm biết bao. Chỉ có mẹ là rớm nước mắt vì thương. Mẹ đã lo khi con bé quá, lại được cưng chiều , con xoay xở thế nào.
Sinh nhật con tròn 3 tuổi : Bé ướng bướng. Con bắt đầu những lý luận ngang bướng, có ý kiến riêng đến nhức cả đầu. Mẹ cũng chuyển trường cho con về gần nhà hơn. Nhưng nỗi lo về sức khỏe của con thì vẫn y nguyên thế.
Sinh nhật con tròn 4 tuổi : Bé điệu đà. hôm tổ chức sinh nhật cho con ở trường, có một bạn trai cùng lớp ra chào mẹ rất đàng hoàng " Cháu chào cô, cháu là Đức Anh - bạn thân của Uyên ạ" và nhanh nhẹn cầm ba lô cho con. Hai đứa chào mẹ rồi đi vào lớp. Nói thật là mẹ ngã ngửa vì bất ngờ. Cái Kẹo của mẹ cũng ghê thật . Và mẹ bắt đầu lo...về ngày con lớn
Sinh nhật con tròn 5 tuổi : Bé lắm chuyện. Con lười viết, hay tô mầu. Mẹ nhận ra tính con không tỷ mỷ nhưng lý luận và suy nghĩ của con thì già quá mức. Có lần đi đường, con hỏi mẹ thế nào là hạnh phúc ? Thế nào là gia đình ? và tại sao bố mẹ không sống cùng nhau nữa ? Hôm đó, vừa giải thích cho con, trong mẹ vừa chập chờn nỗi lo con gái đa mang ..
Sinh nhật con 6 tuổi : Bé ham chơi. Con nói với mẹ là con không thích học nhưng thích đi học . Quan trọng nhất là có bạn nhận luôn là bạn trai con - mẹ bất ngờ tập hai . Dù sao bằng cách nào đó, con vẫn lo được việc học ở mức chấp nhận được. Mẹ lo phát ốm chuyện học hành của con.
Sinh nhật tròn 7 tuổi : Bé tình cảm - mẹ lần đầu tiên xa con trong ngày sinh nhật. Khi về ôm con, con biết động viên và an ủi mẹ " Con thương mẹ lắm" . Mẹ lo cho con đến sốt ruột mỗi khi đi xa..
Sinh nhật năm nay : Con đã lớn để có tiệc riêng, tự mời bạn bè . Những nỗi lo về sức khỏe của con đã rời xa . Những lý luận thì liên miên, ăn vạ cũng thành thần ... Con tuyên bố là sẽ không ngủ với mẹ, con muốn tự làm một số việc...
Con gái thương , thêm một tuổi nữa ở con có những cái chưa hề lớn : nhõng nhẽo, ăn vạ, đỏng đảnh, không tập trung ...Con có biết tại sao mẹ đồng ý cho con đi xe đạp tới trường vào ngày sinh nhật không? Món quà của mẹ năm nay là trao cho con sự tin cậy. Tin cậy vào khả năng giải quyết vấn đề, tin cậy vào ý thức của con. Mẹ mong rằng con hiểu những việc mình cần phải làm và suy nghĩ là làm như thế nào. Từ năm nay trở đi, mỗi năm con sẽ có thêm một món quà như vậy . Món quà tinh thần - và mẹ cũng sẽ lấy lại những điều đó nếu như mẹ thấy con chưa làm đủ để có được nó.
Yêu thương - chúc con một tuổi mới thật vui, thật nhiều kỷ niêm, thật xứng đáng để nhận những món quà khác của mẹ...

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Lan man cho dễ ngủ


Dạo này có thời gian mình lại nghĩ về những tháng ngày cũ. Mà chỉ nghĩ về những vị trí cũ, về những góc làm việc từng ngồi, về những đồng nghiệp cũ. Lâu lâu lại nghĩ về những ngày đấy, tự hỏi ngày xưa cái quái gì đã đủ sức chôn chân mình lâu thế, mà nhiệt tình thế.
Góc làm việc của mình hay có hoa, hoa cắm hàng tuần cho đến khi những con chuột ăn gỏi sa lát sạch cả cánh lẫn hoa. Bàn làm việc của mình rất rộng mà điện thoại thường xuyên xuống đất nằm. Máy tính cấu hình mạnh nhưng IT rất ghét cái giọng của mình “ anh ơi xem hộ em...”, tuần độ vài lần gì đấy.
Thỉnh thoảng trong lúc ngồi làm việc hiện tại, mình lại nhớ cái văn phòng ào ào, nhớ tiếng team leader quát rầm rầm đuổi cả lũ đi về - muộn lắm rồi. Có lẽ đó là say mê; là những kinh nghiệm; là tình chị / anh / em lúc thương lúc giận; là những đối tác, khách hàng dần thành bạn bè, buồn vui, dưa lê với nhau mỗi khi có dịp. Kể cả khi đã rời xa. Thực sự một phần đời đã gắn vói góc văn phòng ấy. Từ lúc ngơ ngơ đi làm đến lúc có thể lạnh tanh trước các phát sinh. Từ đứa nghe sếp chưa quát đã vâng đến lúc cãi như chém chả. Từ việc khăng khăng ý kiến của minh đến nhịn ực cái tôi của mình để xuôi vẹn mọi bề. Tháng năm ấy, ngọt ngào và chua ngoét mà sao vẫn cứ rưng rưng nhớ về. Điều nhớ nhất ở những nơi đã làm việc là những con người – với mình là như vậy. Đi cũng vì con người mà về cũng vì con người.
Mỗi kinh nghiệm mang theo, mỗi vấn đề gặp phải lại cho một chút bản lĩnh, một chút khéo léo hành xử, một chút tỉnh táo hơn. Chỉ có sự hồn nhiên bẩm sinh vẫn đâu đó, và nhờ có nó mình vẫn là mình để yêu đời, để sống và để đâm đầu vào những phát sinh mới
Những ngày quá áp lực, kể cả những áp lực vì chán không có gì làm, mình vẫn nghĩ đến những lúc dở hơi nhât mà nhủ rằng “ điều xấu nhất còn ở phía trước”. Nhẹ tênh một cái cười – những nỗi bực mình, cái buồn lại nằm yên đâu đó. Những lúc giận đến run người mà giọng qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng vui vẻ - mình cảm ơn những tháng ngày chôn chân với cái bàn ở góc đấy. Luyện khống chế cảm xúc không có gì nhanh hơn việc phải hoàn thành hai nhiệm vụ đối lập nhau, ví trí giao tiếp khác nhau trong cùng một thời điểm.
Nghĩ lại mình toàn làm những công việc cực kỳ khoai, chả hiểu là do có cái gì ở mình hấp dẫn mà các vân đề, các phát sinh cứ thế nhè mình mà húc… Tuyền khoai với chuối nhưng mà vui, stress liên tục có khi đến lúc không có lại buồn…Và ngày đi qua… chút gì đọng lại
Lảm nhảm một lúc cho giảm stress, cho những phát sinh hiện tại yên lòng. Những lúc khó khăn hơn thế đã đi qua được, vẫn trong veo một nét cười thì mình ơi, mai là ngày mới…

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Viết cho con gái

Hôm nay mẹ rất bực mình. Vì con. Và mẹ chọn cách viết ra cho con đọc.
Đoan Uyên - tám tuổi không phải là bé cũng chưa phải là lớn; nhưng đó là giai đoạn hình thành tính cách bền vững sau này. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu con phải học giỏi, phải đạt điểm cao, phải đứng đầu lớp... Mẹ không mong muốn điều đấy. Điều mẹ muốn là con đừng sợ học, sợ tìm tòi, sợ khám phá và sợ thử nghiệm. Con biết đấy, việc mở đáp án ra chép đối với mẹ là một sự lười suy nghĩ hay nặng hơn là ăn cắp. Con hiểu từ bé rằng ăn cắp là một điều rất xấu. Và cái xấu phải được loại trừ ngay khi mới chớm hình thành.
Con gái ạ.
Điểm số chỉ là con số, nó chưa nói lên điều gì và mẹ không quá quan tâm đến điều đó. Mẹ không ép con phải học đủ thứ; mẹ chỉ hỏi còn nếu con không muốn, mẹ cũng thấy OK. Nhưng chép bài, không chịu suy nghĩ lại là hành vi , mà hành vi sẽ nói lên con người. Mẹ cũng biết là con muốn xong bài, để chơi. Bài không khó, đây là bài mẹ giao thêm nhưng con lại dùng việc lấy kiến thức của người khác để đối phó thì làm sao mẹ vui được. Nếu tập trung chắc chỗ bài ấy không quá nửa tiếng con làm xong. Mẹ biết con sẽ nói gì, đưa ra lý do gì nhưng những lý do đó mẹ không chấp nhận vì nó là bao biện cho việc lười suy nghĩ. Thật không vui con ạ. Mẹ từng là trẻ con, mẹ không chăm học khi ở tầm tuổi con. Mẹ cũng nghịch hơn con rất nhiều nhưng mẹ chưa bao giờ không làm đủ bài hay chép bài của người khác.
Đoan Uyên ạ.
Để có một tâm hồn đẹp; một nhân cách tốt, con người phải học cách sống đàng hoàng. Nếu chép bài là một hành vi ăn cắp, ăn cắp kiến thức thì con sẽ có gì trong đầu? Và nếu tiếp tục như vậy, con sẽ không có cảm giác sai trái nữa , từ cái sai này sẽ dẫn đến cái sai khác. Từ sự lén lút trong hành động sẽ thành thói quen lén lút. Và con gái mẹ - là cô bé trong sáng, xinh xắn sẽ có những hành vi xấu. Con có thích thế không? Chắc chắn là không.
Bé thương.
Cái sai hôm nay là cái sai tức thời nhưng mẹ muốn nó chấm dứt ngay lập tức. Con biết những gì mẹ đã nói, không lặp lại quá nhiều nhưng những gì mẹ nói là mẹ làm, Hãy là cô bé trung thực - nhất là trung thực với chính mình.
Mẹ yêu con.

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

sách biếu

lạ. Viết về một người có thật, những con người bình dị thực sự là rất khó – khó vì không có những cao trào, chi tiết để thành điểm nhấn cho truyện. Và với cảm quan của người đọc sách lâu thì cuốn này viết chưa sâu khi tác giả cố gắng thu tóm quá nhiều những vấn đề, nhiều khía cạnh vào dạng truyện ngắn.
Đọc những gì viết về bố về mẹ, cảm giác thật lạ lẫm – vẫn là bố , mẹ nhưng có những phần đời mình chưa biết, chưa hiểu. Nhưng đọc nó lại làm thêm suy nghĩ về bố mẹ, thêm yêu kính gia đình. Những dòng viết về thời đi học của bố mẹ gợi cho mình cảm giác đọc trộm nhật ký và thư tình của bố mẹ. Độ hơn chục năm trước, mình tình cờ tìm được nhật ký của bố, ảnh và thư bố mẹ gửi cho nhau những năm xa cách. Hý hửng mang khoe mẹ thì bị mẹ thu lại và đến bây giờ vẫn lục chưa ra =)). Mình lúc đó chưa yêu nhưng âm thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai người ở xa rất xa nhau. Đến khi va vấp nhiều trong cuộc sống thì mình càng ngưỡng mộ. Thăng trầm đủ cả, giận hờn lân ngọt ngào đều có nhưng sự kết nối, lòng tin của bố mẹ dành cho nhau chưa bao giờ suy giảm. Nếu Bố đi vắng, mẹ sửa soạn từng ly từng tý, bồn chồn đến lúc bố về. Dù bố đi công tác liên miên. Nếu mẹ đi vắng thì dù con gái có chu đáo đến đâu bố vẫn ăn không ngon miệng, bần thần vào ra. Mẹ là người kín đáo, nền nã . Bố là người trực tính có phần sắc sảo khi nhìn nhận vấn đề. Ở tình cảm của bố mẹ toát lên sự chắc chắn, chia sẻ, thấu hiểu , tương trợ và ủng hộ. Bố mẹ bổ sung cho nhau và tạo nên vòng tròn che chở, nuôi dưỡng mấy chị em. Những bươn chải, những vất vả của bố mẹ; định hướng gia đình đã làm nền tảng cho mấy chị em con khôn lớn.
Cũng đã muộn, gấp sách lại thấy mình may mắn được là con bố mẹ . Vẫn có bố mẹ để được về ăn hại những lúc vui buồn… Còn cái may mắn nào hơn thế...

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Tháng 10

Tháng 10 rồi có chút mùa rơi
Hương hoa sữa thoáng qua đâu đó
Tháng đậm những ngọt ngào hò hẹn
Tháng dịu dàng ngọt nắng ban trưa.
Tháng 10 rồi, anh có thấy không?
Se se sớm, sương đọng màu của cỏ
Vuốt nhẹ tay, mùi đêm còn vương lại
Ấp nồng nàn, trong sắc đỏ bình minh.
Tháng 10 rồi, tôi nhớ không tôi?
Vàng cơm nguội, vàng chiều ươm nắng
Vàng dại khờ một tôi nông nổi
Ngọt yêu thương nhẹ lá rơi nghiêng.
Tháng 10 rồi, thu cũng muốn đi
Đông chưa sang nên dở mùa thương nhớ.
Mùa giao mùa dùng dằng chẳng nỡ
Để tháng 10 rơi mãi .. chơi vơi...

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Tháng Chín – thu vắt ngang trời.


Một thoáng choáng ngợp bởi sự đầy dặn của Thu. Thu đấy - những mẹt hồng đỏ, hồng vàng, những rổ na trắng xanh, nhãn nâu, dỏ thanh long… Những mùi vị lọc qua nắng , chắt qua mưa mùa hạ thành căng đầy Thu . Nó rất thích đi chợ thật sớm. Sáng thu , chợ nửa quê gần nhà, đi chợ sớm. Đồ thật tươi và màu sắc thật rực rỡ. Bán mua giao thoa với những sạp hàng đang dọn. Sự nhốn nháo, tất bật khởi động và sự thu vén chắt chiu làm một ngày thành hoàn hảo. Chợ mùa thu sớm – có cái la dà của sương đêm chưa tan hết, có ánh nắng long lanh qua mấy tán cây bên chùa cũ. Chợ lẻ, có những hàng rau chỉ có vài mớ, có những mẻ cá lụn vụn vài con vài loại, có bà bán thịt cười phớ lớ “ mông nách ngọt lừ đây”. Thu chân chất
Trưa vội vàng đưa con đến trường, thoảng thốt nhận ra Thu . Thu đấy – la đà trên chùm dâu da đỏ ối trong nắng. Cành la, cành bổng thắm màu trong sự dửng dưng của người qua lại. Nhìn những chùm dâu da đỏ rực trong nắng, người đàn bà băm lại nôn nao nhớ thời bé dại. Thời cùng bạn bè tìm mọi cách để hái được những chùm dâu da từ lúc còn xanh lét. Thu khoác trên mình màu xanh thăm thẳm; điểm những lá bàng vàng ong. Trời thu xanh – trời hạ xanh; đều là vời vời nhưng khác nhau về sắc độ. Nắng , cũng rát cũng cháy nhưng nắng thu khi bước vào râm là dịu lại còn nắng hạ thì đâu cũng hừng hực. Tựa như rạng rỡ của tuổi băm khác với rạng rỡ của thời thanh xuân. Mặn mà khác vô tư. Căng đầy đằm thắm khác non tơ phơi phới.
Thu, sáng dậy sớm thấy sương vương trên những bông hoa trước nhà, một làn gió nhẹ thoáng se se. Thu hợp với những người đàn bà; hợp với những cái be bé yên lành, dịu dàng. Dịu dàng đến mức người với người cũng nhẹ nhàng hơn trong cư xử, mùa người với người cần nhau hơn. Luôn có những điều be bé và giản dị lắng lại trong mỗi con người, giấu ở đâu đó gần gụi và nuôi dưỡng sự vị tha. Nghĩ về Thu, cảm giác đang ở một căn phòng thật quen, nhìn qua ô cửa quen để ngắm những cái rất lạ. Qua ô cửa bé tý đó những mùa thu lần lượt đi trôi qua với hoa, với nắng, với lảnh lót tiếng chim sớm, cả tiếng cười cùng tiếng nước mắt rơi… Dường như Thu chứa trong nội hàm xúc tác làm rưng rưng lòng trước những điều giản dị. Và lạ, điều đó thật phù hợp với những người đàn bà đã băm vài nhát, đang gói ghém yêu thương; gom góp vụn vặt; chắt chiu cảm xúc cho gia đình. Thu yêu thương
Ly trà hương quế, mấy bản nhạc không lời. Hương trà lan trong đêm, quyện trong ánh đèn đường vàng. Một chút hiu hắt, một chút chơi vơi rất ngọt ngào. Cảm giác Thu len lỏi, lôi kéo những cái sâu nhất trong ký ức, đánh thức sự yếu đuối khuất sau nét cười. Thu ấm áp, ngọt ngào.
Muộn rồi, đêm rồi đấy Thu ạ…

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

người đàn bà giấu bóng vào đêm

người đàn bà giấu bóng vào đêm.
giấu mỏi mệt sau icon cười nụ.
Với bóng đêm bên màn hình sáng
chat cùng tôi - chị đang nghĩ gì?
Người đàn bà giấu bóng vào đêm
Tôi cũng đang trầm ngâm như chị
Cũng lách cách tỏ lòng qua phím.
Để với đêm ta lại với chính mình.
Tôi đung đưa theo bản tình ca
Khe khẽ hát không hề đúng nhịp.
Bên màn hình những dòng tâm sự,
Nỗi lo toan sau những nét cười.
Người đàn bà làm bạn với đêm.
Màn hình sáng, sáng nỗi lòng trăn trở,
giấu bóng vào đêm giấu đi câu hỏi
Ta là ai sau vai diễn cuộc đời.

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Khi cô đơn cũng là một món quà.

Cảm giác suy nghĩ khi nói chuyện với bạn “ gì cũng ổn chỉ có cô đơn là không thể chịu nổi”. Đồng cảm với bạn vì mình cũng từng như bạn. Tôi nghĩ cô đơn là cảm giác quen thuộc và phổ biến. Hầu như ai cũng gặp ở mức độ nào đó. Hình như cô đơn luôn lẩn khuất trong sâu thẳm mỗi con người. Lướt một vòng mạng, thấy cô đơn nhiều quá, Có cảm giác rằng câu cửa miệng dễ dàng. Bạn sống nội tâm, giấu những trống vắng vào công việc, vào những vui cười gắng gượng. Đã từng đi qua những lúc cô đơn khắc khoải, hiểu được cái cảm giác ngạt thở khi sự cô đơn dâng cao đến tận cùng. Cảm giác cô đơn chả liên quan gì đến việc có người nào đó hay không vì ngay cả khi giữa chốn nói cười đông đúc vẫn thấy lòng hoang hoải. Cô đơn cũng chả liên quan đến tốt xấu, đến cá tính của mỗi người. Chỉ là tính cách con người sẽ quyết định cách đi qua cô đơn thế nào mà thôi .
Không thể phủ nhận cô đơn là cảm giác cực kỳ cá nhân. Có lẽ đó là cảm xúc khó chia sẻ nhất, chỉ có đồng cảm của tri kỷ mới có thể vơi đi phần nào. Cảm giác cô đơn với cảm nhận cá nhân giống một lỗ đen trong tâm hồn; rút đi những suy nghĩ, cảm xúc tich cực. Cái để lại là sự trống rỗng, và con người có xu hướng lao vào bất cứ cái gì để lấp đầy. Mình nghĩ cô đơn là trạng thái , cảm giác có thể đến bất cứ lúc nào, không định trước cũng không thể giới hạn. Thăm thẳm sâu, nhức nhối vì trống rỗng, rưng rưng nơi trái tim. Cô đơn ngay cả khi cười, khi đương đầu với mọi việc, khi nỗi nhớ dâng lên và nỗi buồn kéo xuống.
Nhưng cô đơn cũng là món quà, là ngọt ngào ẩn sâu sau vị đắng. Cô đơn đến tận cùng thì đến tĩnh lòng. Đi qua đau đớn thì tới bình yên. Sự trống vắng cô đơn sẽ khiến thấy yêu và trân trọng hơn những tình cảm gần gũi. Cô đơn, cũng là cơ hội để trái tim, tâm hồn tự hiểu mình rõ nhất; biết mình cần gì và bỏ đi những gì; cốt lõi là gì. Món quà của cô đơn không dễ nhận, và thậm chí không muốn nhận. Nhưng hãy tin đi, lúc bạn cô đơn nhất là lúc bạn đang tạo đà để trở lại cân bằng. Vì có đủ cân bằng từ nội lực thì cảm giác cô đơn sẽ ra đi, bạn sẽ lại mỉm cười với hạnh phúc. Tâm tĩnh lặng lòng bình an. Hạnh phúc sẽ đến như hoa sen nở từ bùn lầy. Bùn giữ ấm cho sen, hun đúc để một ngày khoe sắc thắm. Cô đơn cũng ươm mầm cho hạnh phúc, cho nụ cười rạng lên.
Cô đơn là món quà của cảm xúc, nếu trân trọng bạn sẽ thấy chính mình. Bình an nhé, bạn của tôi…
Photo: Khi cô đơn cũng là một món quà.
 (Tặng bạn)
Cảm giác suy nghĩ  khi nói chuyện với bạn “ gì cũng ổn chỉ có cô đơn là không thể chịu nổi”. Đồng cảm với bạn vì mình cũng từng như bạn. Tôi nghĩ cô đơn là cảm giác quen thuộc và phổ biến. Hầu như ai cũng gặp ở mức độ nào đó. Hình như cô đơn luôn lẩn khuất trong sâu thẳm mỗi con người. Lướt một vòng mạng, thấy cô đơn nhiều quá, Có cảm giác rằng câu cửa miệng dễ dàng. Bạn sống nội tâm, giấu những trống vắng vào công việc, vào những vui cười gắng gượng.  Đã từng đi qua những lúc cô đơn khắc khoải, hiểu được cái cảm giác ngạt thở khi sự cô đơn dâng cao đến tận cùng. Cảm giác cô đơn chả liên quan gì đến việc có người nào đó hay không vì ngay cả khi giữa chốn nói cười đông đúc vẫn thấy lòng hoang hoải. Cô đơn cũng chả liên quan đến tốt xấu, đến cá tính của mỗi người. Chỉ là tính cách con người sẽ quyết định cách đi qua cô đơn thế nào mà thôi .
Không thể phủ nhận cô đơn là cảm giác cực kỳ cá nhân. Có lẽ đó là cảm xúc khó chia sẻ nhất, chỉ có đồng cảm của tri kỷ mới có thể vơi đi phần nào. Cảm giác cô đơn với cảm nhận cá nhân giống một lỗ đen trong tâm hồn; rút đi những suy nghĩ, cảm xúc tich cực. Cái để lại là sự trống rỗng, và con người có xu hướng lao vào bất cứ cái gì để lấp đầy. Mình nghĩ cô đơn là trạng thái , cảm giác có thể đến bất cứ lúc nào, không định trước cũng không thể giới hạn. Thăm thẳm sâu, nhức nhối vì trống rỗng, rưng rưng nơi trái tim. Cô đơn ngay cả khi cười, khi đương đầu với mọi việc, khi nỗi nhớ dâng lên và nỗi buồn kéo xuống.
Nhưng cô đơn cũng là món quà, là ngọt ngào ẩn sâu sau vị đắng. Cô đơn đến tận cùng thì đến tĩnh lòng. Đi qua đau đớn thì tới bình yên. Sự trống vắng cô đơn sẽ khiến thấy yêu và trân trọng hơn những  tình cảm gần gũi. Cô đơn, cũng là cơ hội để trái tim, tâm hồn tự hiểu mình rõ nhất; biết mình cần gì và bỏ đi những gì; cốt lõi là gì. Món quà của cô đơn không dễ nhận, và thậm chí không muốn nhận. Nhưng hãy tin đi, lúc bạn cô đơn nhất là lúc bạn đang tạo đà để trở lại cân bằng. Vì có đủ cân bằng từ nội lực thì cảm giác cô đơn sẽ ra đi, bạn sẽ lại mỉm cười với hạnh phúc. Tâm tĩnh lặng lòng bình an. Hạnh phúc sẽ đến như hoa sen nở từ bùn lầy. Bùn giữ ấm cho sen, hun đúc để một ngày khoe sắc thắm. Cô đơn cũng ươm mầm cho hạnh phúc, cho nụ cười rạng lên.
Cô đơn là món quà của cảm xúc, nếu trân trọng bạn sẽ thấy chính mình. Bình an nhé, bạn của tôi…
L

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Sơ mi Nam

Trong vô vàn thứ linh tinh của phụ nữ, một trong những thứ Nó ghét là áo sơ mi. Từ khi tốt nghiệp đại học – chấm dứt đồng phục là tủ đồ của nó vắng dần những chiếc áo sơ mi. Nhưng Nó lại thấy một trong những thứ gợi cảm nhất lại là chiếc cổ trắng ngần, vòng xương quai xanh mảnh dẻ, cái gáy nõn nà của con gái lấp ló trong chiếc áo sơ mi nam lùng thùng. Đúng, phải là chếc áo sơ mi nam dài rộng, chứ không phải là những chiếc áo sơ mi Tomboy cho nữ, hay sơ mi nữ cắt kiểu nam..
Chiều lang thang trên mạng, tình cờ đọc một bài thơ thật hay, thật nồng nàn. Lan man nghĩ về bài thơ, chợt nhớ ra một trong những chiếc áo mình thích nhất là chiếc sơ mi nam hàng kiện, vải denim được tặng thay thế cho tiền trả lại. Lâu lắm rồi., cái áo sơ mi lùng thùng rộng nhưng rất mềm ấy từng là vật luôn được bỏ túi khi đi xa, đôi khi cả mặc ở nhà rất thoải mái. Chiếc áo đã đi đâu cùng linh tinh thiếu nữ?
Trang Hạ từng viết trong truyện ngắn “ Đàn bà 30 “, khi cô gái 18 tuổi khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng, dài đó là đặc quyền của tuổi trê. Cũng chiếc áo đó, cử chỉ đó khi khoác lên người của người phụ nữ tuổi 30 sẽ tạo nên một hình ảnh phản cảm. (Đại ý là như vậy). Theo Nó, chiếc áo sơ mi nam trên thân hình thiếu nữ tạo nên sức hút ghê gớm bởi sự phóng khoáng, chút ngang tàng và đầy ẩn ý. Chiếc áo năm xưa theo chân Nó rong ruổi trong những chuyến du ngoạn, những lúc đạp xe lang thang, những khi mơ màng trên sân thượng đọc sách. Khi chỉ có cảm xúc nồng nàn lùa qua tóc, rơi qua tay , khuấy động tâm hồn con gái. Phục trang như thế, dù có muốn, những người phụ nữ tuổi ba mươi cộng cũng phải chối từ. Nó cũng vậy và không hề nhận ra quá trình từ chối cái áo đó diễn ra âm thầm mỗi khi mở tủ để xếp / chọn đồ. Cho đến một ngày chợt nhận ra chiếc áo kia đã trở thành chiếc áo chống nắng mặc tạm khi vội phóng xe ra đường. Nhói nhẹ một cái. Vài ba lần dọn tủ nữa, chiếc áo đó đã về đâu không rõ. Đến cái nhói lòng rất khẽ cũng không còn.
Chiếc áo không có lỗi, chỉ là người phụ nữ trong Nó đã thay đổi – hay nói cách khác là đã lớn lên. Chiếc áo sơ mi lùng thùng mềm mại là biểu trưng cho sự hồn nhiên, trong sáng, những ngọt ngào khi Ta trẻ . Trở thành chiếc áo chống nắng nó lại như người đàn bà lu bu công việc, xuề xòa với chính mình. Nó trưởng thành lên và điều bỏ lại sau lưng có những cảm xúc trong sáng, những rung cảm dịu dàng. Bây giờ ánh mắt của Nó không còn hướng vào những chiếc áo sơ mi lùng bùng, mà là những chiếc váy, áo đằm thắm, gợi cảm nhẹ nhàng. Sự thay đổi của đàn bà không chỉ là ở dáng hình, nét mặt hay làn da. Sự thay đổi thể hiện qua cả kiểu trang phục, màu son hay mùi nước hoa họ chọn trong mỗi thời kỳ. Từ những kiểu cách trẻ trung đến sang trọng; từ những mùi floral đấy sức sống đến những mùi hương đằm sâu lắng. Khi 18, 20 mặc chiếc áo sơ mi nam, Nó thấy mình tự do, ngang tàng, mạnh mẽ và phóng khoáng. Khi Nó ba mươi, đôi khi nó sợ cái tự do đang có vì đi cùng đó là những quyết định, trách nhiệm không dễ dàng gì. Những cứng cỏi đã dần ngấm sâu vào con người đến mức có những lúc phát thèm yếu đuối, mong manh. Những cái mong muốn khao khát năm xưa lại trở thành chiếc vòng bao quanh cuộc sống và cứ quay đều. Chỉ có những nồng nàn, ngọt ngào là vẫn còn nguyên vẹn; những tinh tế được thêm vào bởi sự hiểu đời nhiều hơn một chút. Chỉ có chiếc áo đã ra đi ...
Nó vẫn thích ngắm những cô gái trẻ trong chiếc sơ mi của đàn ông, thả bước trên phố nắng. Khẽ mỉm cười ... tháng ngày vẫn thênh thang lắm...

" Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông

Em cứ mặc đi
Nếu muốn
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Chiếc áo rộng trên thân mình em
mảnh mai
mềm mại
Che dấu những ngại ngùng
Che dấu những đam mê
Che dấu cả những vụng về
Của người đàn bà
Đã qua một thời say đắm
Em hãy mặc nó đi
Chiếc áo sơ mi đàn ông bằng chất vải thô dày
Như một mảnh trời xanh
Phủ lên thân em
Dịu dàng
Nhói lòng anh
Đôi chân trần hoang hoải
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Em biết không
Vẻ khêu gợi của em.
Anh không muốn ngay cả em nhìn thấy
Hãy cứ bên ngoài mạnh mẽ
Bên ngoài cứng cỏi
Bên ngoài như chiếc áo sơ mi đàn ông
Màu xanh, thô dày
Đã sờn đôi chỗ
Chỉ để mình anh biết
Trong tấm áo kia
Em nhạy cảm dịu dàng
Em nồng nhiệt đắm say
Chỉ để mình anh biết
Em mong manh thế nào
Chỉ để mình anh
Biết
Gượng nhẹ
Em
Người đàn bà của anh
Trong chiếc áo sơ mi đàn ông"

P/s : Thơ sưu tầm và ảnh internet
Photo: Trong vô vàn thứ linh tinh của phụ nữ, một trong những thứ Nó ghét là áo sơ mi. Từ khi tốt nghiệp đại học – chấm dứt đồng phục là tủ đồ của nó vắng dần những chiếc áo sơ mi. Nhưng Nó lại thấy một trong những thứ gợi cảm nhất lại là chiếc cổ trắng ngần, vòng xương quai xanh mảnh dẻ, cái gáy nõn nà của con gái lấp ló trong chiếc áo sơ mi nam lùng thùng. Đúng, phải là chếc áo sơ mi nam dài rộng, chứ không phải là những chiếc áo sơ mi Tomboy cho nữ, hay sơ mi nữ cắt kiểu nam.. 
           Chiều lang thang trên mạng, tình cờ đọc một bài thơ thật hay, thật nồng nàn. Lan man nghĩ về bài thơ, chợt nhớ ra một trong những chiếc áo mình thích nhất là chiếc sơ mi nam hàng kiện, vải denim được tặng thay thế cho tiền trả lại. Lâu lắm rồi., cái áo sơ mi lùng thùng rộng nhưng rất mềm ấy từng là vật luôn được bỏ túi khi đi xa, đôi khi cả mặc ở nhà rất thoải mái. Chiếc áo đã đi đâu cùng linh tinh thiếu nữ?
           Trang Hạ từng viết trong truyện ngắn “ Đàn bà 30 “, khi cô gái 18 tuổi khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng, dài đó là đặc quyền của tuổi trê. Cũng chiếc áo đó, cử chỉ đó khi khoác lên người của người phụ nữ tuổi 30 sẽ tạo nên một hình ảnh phản cảm. (Đại ý là như vậy). Theo Nó, chiếc áo sơ mi nam trên thân hình thiếu nữ tạo nên sức hút ghê gớm bởi sự phóng khoáng, chút ngang tàng và đầy ẩn ý. Chiếc áo năm xưa theo chân Nó rong ruổi trong những chuyến du ngoạn, những lúc đạp xe lang thang, những khi mơ màng trên sân thượng đọc sách. Khi chỉ có cảm xúc nồng nàn lùa qua tóc, rơi qua tay , khuấy động tâm hồn con gái. Phục trang như thế, dù có muốn, những người phụ nữ tuổi ba mươi cộng cũng phải chối từ. Nó cũng vậy và không hề nhận ra quá trình từ chối cái áo đó diễn ra âm thầm mỗi khi mở tủ để xếp / chọn đồ. Cho đến một ngày chợt nhận ra chiếc áo kia đã trở thành chiếc áo chống nắng mặc tạm khi vội phóng xe ra đường. Nhói nhẹ một cái. Vài ba lần dọn tủ nữa, chiếc áo đó đã về đâu không rõ. Đến cái nhói lòng rất khẽ cũng không còn.
       Chiếc áo không có lỗi, chỉ là người phụ nữ trong Nó đã thay đổi – hay nói cách khác là đã lớn lên. Chiếc áo sơ mi lùng thùng mềm mại là biểu trưng cho sự hồn nhiên, trong sáng, những ngọt ngào khi Ta trẻ . Trở thành chiếc áo chống nắng nó lại như người đàn bà lu bu công việc, xuề xòa với chính mình. Nó trưởng thành lên và điều bỏ lại sau lưng có những cảm xúc trong sáng, những rung cảm dịu dàng. Bây giờ ánh mắt của Nó không còn hướng vào những chiếc áo sơ mi lùng bùng, mà là những chiếc váy, áo đằm thắm, gợi cảm nhẹ nhàng.  Sự thay đổi của đàn bà không chỉ là ở dáng hình, nét mặt hay làn da. Sự thay đổi thể hiện qua cả kiểu trang phục, màu son hay mùi nước hoa họ chọn trong mỗi thời kỳ. Từ những kiểu cách trẻ trung đến sang trọng; từ những mùi floral đấy sức sống đến những mùi hương đằm sâu lắng. Khi 18, 20 mặc chiếc áo sơ mi nam, Nó thấy mình tự do, ngang tàng, mạnh mẽ và phóng khoáng.  Khi Nó ba mươi, đôi khi nó sợ cái tự do đang có vì đi cùng đó là những quyết định, trách nhiệm không dễ dàng gì. Những cứng cỏi đã dần ngấm sâu vào con người đến mức có những lúc phát thèm yếu đuối, mong manh. Những cái mong muốn khao khát năm xưa lại trở thành chiếc vòng bao quanh cuộc sống và cứ quay đều.  Chỉ có những nồng nàn, ngọt ngào là vẫn còn nguyên vẹn; những tinh tế được thêm vào bởi sự hiểu đời nhiều hơn một chút. Chỉ có chiếc áo đã ra đi ...
           Nó vẫn thích ngắm những cô gái trẻ trong chiếc sơ mi của đàn ông, thả bước trên phố nắng. Khẽ mỉm cười ... tháng ngày vẫn thênh thang lắm...

" Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông

Em cứ mặc đi
Nếu muốn
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Chiếc áo rộng trên thân mình em 
mảnh mai
mềm mại
Che dấu những ngại ngùng
Che dấu những đam mê
Che dấu cả những vụng về 
Của người đàn bà 
Đã qua một thời say đắm
Em hãy mặc nó đi
Chiếc áo sơ mi đàn ông bằng chất vải thô dày
Như một mảnh trời xanh
Phủ lên thân em
Dịu dàng
Nhói lòng anh
Đôi chân trần hoang hoải
Người đàn bà trong chiếc áo sơ mi đàn ông
Em biết không
Vẻ khêu gợi của em.
Anh không muốn ngay cả em nhìn thấy
Hãy cứ bên ngoài mạnh mẽ
Bên ngoài cứng cỏi
Bên ngoài như chiếc áo sơ mi đàn ông
Màu xanh, thô dày 
Đã sờn đôi chỗ
Chỉ để mình anh biết
Trong tấm áo kia
Em nhạy cảm dịu dàng 
Em nồng nhiệt đắm say
Chỉ để mình anh biết
Em mong manh thế nào
Chỉ để mình anh
Biết
Gượng nhẹ
Em 
Người đàn bà của anh
Trong chiếc áo sơ mi đàn ông"

P/s : Thơ sưu tầm và ảnh internet