Đã định không viết, đã suy nghĩ vài lần, đã dạo đầu vài lần rồi xóa. Nhưng nhận ra rằng nếu không viết ra, điều đó sẽ lại chọc vào tim vào một ngày dở hơi nào đấy.
Ly hôn, chỉ là một trong những lựa chọn của cuộc sống. Nó chẳng tốt đẹp hay xấu xa, chỉ là một quyết định sau một quá trình – một quá trình dài hoặc ngắn nhưng chẳng bao giờ là tử tế. Cũng như kết hôn, ly hôn là việc mở ra một cuộc sống mới. Những người trong cuộc đều bị văng ra cái nhà đã dày công xây dựng và vun đắp. Đau, nản, cảm giác thất bại, cực kỳ tồi tệ nhưng rồi cũng qua.
Nó gọi ngày xưa là những bông hồng, vì những gì tốt đẹp nhất đã đưa nhau về chung mái nhà. Nó gọi những đứa trẻ là những bông hồng, vì những tương lai tốt đẹp của chúng. Đừng làm đau những cánh hồng đã rụng , được ép khô trong quá khứ. Đừng làm tổn thương những đóa hồng đang lớn vì những cái tôi to đùng chả để làm gì.
Phụ nữ, sau ly hôn, trong con mắt của những kẻ thiển cận, tự dưng được hạ cấp, những kẻ tự cho mình cái quyền được nhìn xuống. Ngay cả khi họ không thể bằng hay làm được bằng một góc của những mẹ đơn thân. Là phụ nữ, ngay khi ngã đau nhất – chấp chới, chênh chao nhưng phải vội vã đứng lên. Bị đưa từ vị trí đứng sau ra phía trước, ngơ ngác mà không có thời gian thích nghi. Buộc mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa, lăn xả vào cuộc sống để kiếm tiền lo cho mình và con. Vẫn từng đấy việc chỉ có có điều thiếu đi một chỗ dựa để trải lòng. Họ tìm lại những thú vui đã hao mòn, tìm những sở thích mới để xua đi những lúc trống trải hay yếu lòng. Họ luôn nhắc mình " Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sẽ bình yên ". Buộc phải xử lý một số thứ không bao giờ có thể bỏ được, phải xây dựng lại và thêm những mối quan hệ mới, họ như những người đi trên dây. Nhún chỗ nọ , căng chỗ kia. Cố gắng chắt chiu thời gian để làm những việc nhỏ nhất – như đi đón con đúng giờ. Họ cần nhất là lòng tin : tin vào chính mình, tin vào những điều tốt đẹp để cố gắng, để sống, để yêu. Và bằng cách phù hợp nhất, họ dựng lên một cái tổ cho mình và con.
Có lẽ điều giản dị ấy sẽ thành hiện thực nhanh hơn. Nếu không bị những cái tôi to đùng thỉnh thoảng ngoáy lên. Dù mọi chuyện đã ở sau lưng nhưng dường như việc làm tổn thương nhau, phiền hà vẫn còn mãi. Tại sao ? Khi trao đổi, nói chuyện về những đứa con phải nhất thiết căng thẳng ? Đừng làm đau những cánh hồng đã rụng, đừng làm cái việc quyết định ly hôn trở nên đáng hối hận – vì đã không làm sớm hơn? Phụ nữ - về bản năng là mẹ, hy sinh cho con cái hết lòng nhưng đừng lấy con làm cái cớ. Nói cho cùng bản lĩnh, văn hóa của con người ở đây chứ đâu?
Tôi – là mẹ đơn thân. Đến lúc này tôi may mắn hơn một số người khác vì tôi tự chủ được tài chính, có đủ can đảm để yêu, có niềm tin để sống. Nhưng tôi hy vọng vào những điều tốt đẹp sau những đớn đau và cũng tin rằng mình lại đứng dậy nếu có chuyện xảy ra. Vì Phụ nữ yếu đuối nhưng lại bền bỉ cố gắng, để cười yên lành, để hoa hồng vẫn nở... cho cả ngày xưa cho cả tương lai
P/s : viết dưới góc nhìn cá nhân nên chỉ phản ánh suy nghĩ của chính tôi thôi…