Có một người mới quen hỏi tôi rằng : " Có bao giờ muốn cố quên đi một điều gì không?"
Nếu như trong cuộc đời này chỉ toàn những điều đáng nhớ thì sao nhỉ? Tôi tin rằng trong mỗi cuộc đời đều có những kỷ niệm, những khoảng khắc không thể nào quên được nhưng cũng có những điều nên quên hoặc rất muốn quên.
Cuộc sống là một dòng chảy không ngừng như có ai đã nói " không ai tắm hai lần trên một dòng sông". Mà đã là dòng chảy, thì việc thời gian giống như nước bào mòn những điều vui buồn. Vẫn có những điều như đá cuội dưới đáy nước, tròn trịa nằm lại trong ký ức.
Trong cái đầu tôi, mỗi một điều lại như một file hồ sơ đặt trong những ngăn tủ cố định. Có những ký ức giống như trang hồ sơ đầy bụi, có vài cái lam nham rách, có cái nguyên lành. Tôi vẫn có một thói quen, cũng không biết là tốt hay xấu, lúc rỗi lôi lại ký ức ra xem lại. Thói quen này giúp tôi nhớ rất tốt những gì đã xảy ra, thậm chí có những việc đã xảy ra từ khi tôi còn nhỏ hơn cả con gái tôi bây giờ. Không phải mọi việc đều được xem lại cùng một lúc. Tuỳ theo tâm trạng và cảm xúc mà tôi lựa chọn một đoạn ký ức. Giống như bật lại một bộ phim xưa cũ, xem lại với những cảm xúc tươi mới. Tôi nhận ra mỗi khi xem lại ký ức, những kỷ niệm vui dường như vui hơn, kỷ niệm buồn dường như bớt buồn hơn. Giống như theo thời gian , dòng nước chảy làm các hòn đá góc cạnh thành các hòn cuội nhẵn nhụi, các kỷ niệm ngày càng tròn đầy và đến một lúc nào đó những điều buồn nhất, đau nhất cũng trở thành những điều bình yên nhất.
Tôi có tiếc những gì đã xảy ra không ? Nếu như có cỗ máy thời gian của Doremon, nếu quay trở lại được quá khứ, tôi cũng không chắc mình sẽ lựa chọn lại con đường đã đi nhưng tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có những điều để tiếc khác. Nếu như cuộc sống cho phép re-do thì người ta liệu có nuối tiếc nữa không ? Có lẽ là không nhưng như vậy ta có trân trọng những điều làm được hơn không? Sau khi mưa sẽ có cầu vồng và sau mưa cảnh vật đẹp hơn, tươi sáng hơn nhờ có cơn mưa trước đó.
Nỗ lực để sống không có nghĩa là bỏ qua quá khứ, mà là học được gì từ đó để sống tốt hơn. Tôi ngày hôm này là kết quả của tất cả những điều đẹp nhất , tốt nhất và những gì xấu nhất, tồi tệ nhất của tôi ngày hôm qua. Tôi thỉnh thoảng vẫn ước rằng "giá như... "nhưng tôi không nuối tiếc quá khứ của mình vì chắc chắn rằng tôi lại có những cái "giá như..." khác. Trả giá cho những sai lầm với tôi là cách thu nhận lợi ích cho ngày mai bằng kinh nghiệm, cảm xúc và thêm một file hồ sơ lưu nữa.
Entry này viết cho tôi cùng là dành tặng cho một người mà tôi mới quen. Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến.
Trong cái đầu tôi, mỗi một điều lại như một file hồ sơ đặt trong những ngăn tủ cố định. Có những ký ức giống như trang hồ sơ đầy bụi, có vài cái lam nham rách, có cái nguyên lành. Tôi vẫn có một thói quen, cũng không biết là tốt hay xấu, lúc rỗi lôi lại ký ức ra xem lại. Thói quen này giúp tôi nhớ rất tốt những gì đã xảy ra, thậm chí có những việc đã xảy ra từ khi tôi còn nhỏ hơn cả con gái tôi bây giờ. Không phải mọi việc đều được xem lại cùng một lúc. Tuỳ theo tâm trạng và cảm xúc mà tôi lựa chọn một đoạn ký ức. Giống như bật lại một bộ phim xưa cũ, xem lại với những cảm xúc tươi mới. Tôi nhận ra mỗi khi xem lại ký ức, những kỷ niệm vui dường như vui hơn, kỷ niệm buồn dường như bớt buồn hơn. Giống như theo thời gian , dòng nước chảy làm các hòn đá góc cạnh thành các hòn cuội nhẵn nhụi, các kỷ niệm ngày càng tròn đầy và đến một lúc nào đó những điều buồn nhất, đau nhất cũng trở thành những điều bình yên nhất.
Tôi có tiếc những gì đã xảy ra không ? Nếu như có cỗ máy thời gian của Doremon, nếu quay trở lại được quá khứ, tôi cũng không chắc mình sẽ lựa chọn lại con đường đã đi nhưng tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có những điều để tiếc khác. Nếu như cuộc sống cho phép re-do thì người ta liệu có nuối tiếc nữa không ? Có lẽ là không nhưng như vậy ta có trân trọng những điều làm được hơn không? Sau khi mưa sẽ có cầu vồng và sau mưa cảnh vật đẹp hơn, tươi sáng hơn nhờ có cơn mưa trước đó.
Nỗ lực để sống không có nghĩa là bỏ qua quá khứ, mà là học được gì từ đó để sống tốt hơn. Tôi ngày hôm này là kết quả của tất cả những điều đẹp nhất , tốt nhất và những gì xấu nhất, tồi tệ nhất của tôi ngày hôm qua. Tôi thỉnh thoảng vẫn ước rằng "giá như... "nhưng tôi không nuối tiếc quá khứ của mình vì chắc chắn rằng tôi lại có những cái "giá như..." khác. Trả giá cho những sai lầm với tôi là cách thu nhận lợi ích cho ngày mai bằng kinh nghiệm, cảm xúc và thêm một file hồ sơ lưu nữa.
Entry này viết cho tôi cùng là dành tặng cho một người mà tôi mới quen. Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét