Một mảnh tuổi thơ
Ai bán vé quay lại tuổi thơ.
Tôi sẽ mua giá nào cũng được
Trả thật cao để có ngày ngồi lại
Đếm mây trời qua tán lá xanh um...
Sau chuyến tàu tốc hành, bỏ lại thành phố với những làng quê bát ngát, tôi đặt chân xuống một thành phố lẻ vắng hoe. Tổng hành dinh của công ty nằm ở thành phố yên bình đến lặng lẽ.
Nhìn đường xá vắng hoe, tự nhủ khéo phải kéo vali đi bộ về khách sạn mất vì mãi chả thấy taxi hay phương tiện công cộng. Thành phố lẻ này khiến tôi nghĩ đến những hộp lego vì cái gì cũng nhỏ xinh, trừ những người đàn ông rõ là cao.
Vất vali vào phòng, mở cửa nhìn xung quanh bát ngát xanh với bến du thuyền bé bé. Rừng gần như sát bên cửa sổ. Trong ký ức của tôi có một khoảng thương nhớ. Những ngày nhà ở gần đồi A1, Gdansk. Rừng ngoài cửa xanh đến mức tôi cay sống mũi vì sự giống nhau đến không ngờ.
Vớ lấy áo khoác, bước ra sân là bầu không khí thanh khiết trong veo mùi nước. Không khí lại ngọt lại sạch đến mức mũi cũng muốn động đậy luôn.
Miên man xanh, lối mòn trong rừng dẫn tôi vào miền cổ tích. Những chú nai oang oác gọi nhau. Những người đi xe đạp, đi dạo với những con chó to lông xù cũng không gây được chú ý của những con sóc, con nai bình thản làm việc của mình.
Đứng trên đỉnh đồi nhìn bao quát thành phố. Xanh là cảm nhận đầu tiên, thành phố bọc quanh bởi rừng và biển; những ngôi nhà xinh xắn trong những vườn cây mọng sắc thu. Đi thêm chút nưa, trời ơi, tuổi thơ của tôi, những cây mận, táo dại, những bụi phúc bồn tử, việt quất, lý chua, mâm xôi... những thứ nguyên liệu cho bao nhiêu trò chơi thơ dại. Những vị ngọt chua chát vẫn y nguyên trong tâm trí. Với mấy quả mận vàng, bất giác cười vang vì kỉ niệm ngã cây vì hái mận. Vị ngọt phảng phất chua trên lưỡi. Mảnh tuổi thơ trèo cây, hái nấm, nhặt quả đấu sống động đến mức rưng rưng.
Thì thầm nhắc lại những kỷ niệm, những người bạn xưa. Ở một nơi rất xa, tôi lại được về với dấu yêu nhung nhớ.