Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Nồi lá xông


Mấy hôm ươn người, đầu óc chân tay nặng trịch, chả muốn làm gì, chả muốn đi đâu. Nghĩ ở nhà nhờ mẹ nấu cho nồi nước xông; xông toát mồ hôi là hết. Sáng quyết đi chợ mua lá về nấu. Chợ, chưa quen chợ, lòng vòng mãi không thấy hàng lá. Có điện thoại kêu đổi hẹn chiều lên sáng, nó tặc lưỡi về chuẩn bị đi. Sài gòn nóng, chỗ nào cũng ro ro máy lạnh, cảm giác khật khừ, nhức đầu khó chịu. Xong hẹn, về văn phòng, nhìn màn hình chả muốn làm. Nghĩ linh tinh.
Hồi bé nó ghét xông lắm; phần vì nóng phần vì không ngồi yên được. Sau càng lớn càng thích mùi thơm dịu ấm nóng ấy. Mỗi lần ốm, được mẹ đánh cảm, xông cái rồi bát cháo hành nóng là lại khoẻ tưng tửng. Giản dị thay cách chữa dân gian. Túm lá, thứ vơ bên bờ rào, thứ hái trong vườn, thứ mọc hoang, đun sôi toả mùi thơm ngan ngát. Có gì đâu, chùm lá sả, hương nhu, cành lá chanh, nắm lá tre, tía tô, vỏ bưởi với mấy lát gừng, nhúm muối đun sôi. Hồi bé mình còn hay vặt cành đài bi non cho bà nấu nữa. Mà lạ thật giờ cấm thấy cành đài bi nào. Cái loại cây xám từ cành đến lá, từ nụ đến hoa, vò ra thơm vừa hơi ngái vừa ngọt. Hình như đài bi đã đi xa như tuổi thơ của nó.
Chỉ hé vung nồi một chút mùi dâng lên như sương khói mùa da diết. Cuộn khói thơm mang hết những mùi tinh tuý của lá trong nồi phủ lấy chở che. Những giọt mồ hôi túa ra theo hơi nóng đi cùng mùi hương thơm ngát làm nhẹ bẫng cả thể xác lẫn tinh thần. Bát nước xông uống nóng hơi dặm đắng nhưng thơm lừng khi nuốt, giải độc gió. Lau khô đầu tóc, mùi thơm thảo mộc vẫn dung dị bao quanh. Thơm nhẹ nhàng giấc ngủ nghiêng nghiêng.
Giờ muốn mà chả biết chỗ mua lá nhưng mai về nhà. Con gái thắc thỏm gọi điện mãi. Cố bay chuyến sớm về để kịp gọi nàng dậy, ôm nhau tưng bừng. Nhờ mẹ mua cho nắm lá xông thế là đẹp. Về với mẹ là lại được chiều, thích lắm... Mai về nhà...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét