Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

Mưa bụi trên vai, xuân về trên môi.


Những ngày ở nhà ngắn ngủi, kịp hưởng những phong vị mùa đông ngọt lành. Nó,tự sâu thâm tâm, luôn yêu mùa đông chân thành. Ngày đông hanh, ngồi ôm con trong nắng đông nhẹ; những câu chuyện vu vơ không đầu cuối. Con gái lớn lên thật, những suy nghĩ con cũng có những điểm mới. Nói với con về sự tự tin; tin vào chính mình. Mình luôn dạy con không bao giờ khơi chuyện nhưng cũng không được để người khác bắt nạt. Phải biết tự vệ để yêu thương. Sáng đông, con gái ngái ngủ quờ tay ôm mẹ; con trai vắt chân qua người làm Nó hết cựa; nóng sực. Nằm im nghe tiếng gió lùa qua dàn hoa ngoài ban công. Bình minh đông chậm và biếng nhác.
Mưa xuân rắc bụi trên phố, phẩy nhẹ áo người đi. Nó hít căng lồng ngực mùi xuân thì thầm. Cái rét mơn man má; hạt mưa chạm nhẹ như nụ hôn phớt qua. Những bó hoa chợt tươi mơn mởn trong làn mưa như có như không. Sắc thêm thắm, nét thêm căng; nhựa xuân trào lên cánh. Đôi chỗ lộc non nhú mượt bên những lá vàng khô úa. Xuân về trong tim người đàn bà bận rộn lu bu. Vài giọt mưa bụi, cảm giác tết đang về.
Nôn nao những mong ước, lại thèm những việc vụn vặt, mua mua bán bán, làm món nọ món kia.
Lại hý hửng chợ hoa, xôn xao gói bánh....
Và nhưng Nó lại đi đã, để xốn xang mưa xuân ở lại. Để vội vàng đón Nó sau những ngày xa...lại đi ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét