Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016

Vậy là đêm


Bố con nhà nó về Bắc, để chuẩn bị cho kì học mới. Sau cả tuần học ít chơi nhiều; kiểu gì cũng có việc ngại học. Tuần sau mình còn hẹn, chưa thể bay về.
Mình đi nhiều, toàn đóng vai người đi; đưa bố con ra sân bay mà bồn chồn, thấp thỏm. Cứ xách va li đi mãi nên quên cảm giác được làm người tiễn đưa. Nhà vắng hoe; mới sáng còn hết phân xử đến càu nhàu mà giờ bật ti vi cho có tiếng. Dọn sạch nhà cửa; giặt giũ ...xong lại thấy thừa thời gian. Đêm sau cơn mưa trong vắt, hơi nước mát lành thổi vào nhà. Pha cốc trà hoa; tư lự nhìn đêm; thư giãn sau mấy hôm mệt vì đi . Tiếng con gái qua điện thoại nhí nhảnh, rõ mùi nhớ mẹ. Khi đã quây quần thì cảm giác vắng sau đó thật sắc nét. Cố gắng chút nữa rồi mọi việc ổn thôi. Mình mong là thế.
Hết cái tuổi muốn phù hoa, giờ rảnh rỗi mình thỉ ở nhà hoặc tụ với một vài người bạn chân tình, làm những cái linh tinh...sống chậm một chút.
Muộn rồi, đêm sài gòn không ngủ, đèn xe vẫn lấp loáng trên đường. Nghĩ lại hôm trước, nói chuyện với chị bạn hàng " sài gòn là nơi kiếm tiền chứ không phải nơi sống hạnh phúc". Nhìn chị có tất cả những điều mà người khác muốn vậy sao lại có nhận xét căng vậy. Phải chăng cuộc sống mỗi người đều có góc khuất; chỉ là có thể hài lòng được không?
Đêm muộn rồi, mai là ngày mới, ngủ thôi nào...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét