Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Mượn mảnh hồn nhiên

Sáng, dậy thật sớm. Bình minh yên tĩnh, yên tĩnh đến siêu thực, như một giấc mơ an lành.
Mượn cái xe đạp của khách sạn, nó mở hành trình lang thang phố cổ tích. Vòng qua rừng, cô bé con trong nó lại reo lên khi những ngôi nhà xinh xắn với mảnh vườn đầy hoa rực rỡ. Gần như không thể kìm chế được ước muốn ngồi lên cái đu bằng lốp xe bên hông nhà ai đóng cửa. Càng đi, nó càng về với những ngày xa xưa với vườn hoa, rừng cây, với tiếng cười trong veo.
Hít căng lồng ngực, thả dốc theo con đường mòn xuyên qua rừng. Gió reo mang mùi nước, mùi lá mục, mùi đất rít bên tai.
Rừng cho nó cảm giác huyền bí  gợi ham muốn tò mò khám phá. Tiếng chim rơi ngang rừng, tiếng sột soạt cành cây, tiếng lạo xạo của lá vàng vỡ dưới bánh xe. Một cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc dâng lên khiến nó thở dài khoan khoái.
Những cây mận vàng trĩu trịt, từng chùm đung đưa. Thứ quả chua chua mà nó với bạn thường trèo lên hái hàng vốc. Dĩ nhiên là bây giờ nó không dám trèo với bốt cao nhưng cái vị chua hậu ngọt tan nhẹ trên lưỡi vẫn y nguyên. Lang thang trong rừng, ngó nghiêng những tai nấm xinh xắn, những đóa hoa, quả dại chẳng biết tên. Nắng lên lúc nào mà chúng sáng bóng, thơm dịu dàng. Thỏa cái niềm ham thích bé thơ bằng trò hái quả mâm xôi dại. Nhấm nháp mấy quả vừa hái, vị chua tươi mát đến rùng mình. Nó cười to sung sướng, đuổi theo con sóc suốt chiều dài bãi cỏ. Trên đỉnh đồi nhìn xuống biển, quên hết mệt mỏi, công việc; chỉ có hồn nhiên bản ngã, nó hạnh phúc thực sự.
Không thể xếp giờ phút này vào file của những ngày làm người lớn. Trong veo thế, hồn nhiên thế.
Khoảng khắc này, nó lưu vào file của những năm xa thẳm, những ngày trẻ thơ rực rỡ tinh khôi.  Những viên ngọc ký ức mãi long lanh.

1 nhận xét:

  1. Tôi cũng muốn quay lại thủa hồn nhiên xưa
    Mà bât giờ đã xa xa lắm
    Nó đã chìm vào trong những khoảng lặng
    Và rối ren thay bước cuộc đời

    Trả lờiXóa