Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Tiếng của bình yên.




Nếu ấn tượng của Nó về Copenhagen là vẻ thâm trầm của những ngõ hẹp sạch sẽ thì cái đọng lại nhiều nhất lại là những âm thanh vang vọng trong gió thu bát ngát.
Trong màn đêm sâu thẳm, bị đánh thức dậy bởi tiếng điện thoại. Xong việc, không thể ngủ lại. Cứ lơ mơ chìm trong ấm áp của chiếc giường. Một tiếng chuông trầm lành vang theo gió, gõ vào cửa kính. Nó ngợp bởi một hừng đông tuyệt đẹp, rực rỡ, trong veo nâng lên bởi tiếng chuông nhà thờ ấm áp, ập vào người khi hé mắt vươn dậy. Hôm nay, ngày nắng.
Ôm cốc trà, lôi cái chăn leo lên bệ cửa sổ, tiếng chuông buông vào nắng non dư âm vọng lan dài. Một thành phố, bình yên thức giấc trong mùi cà phê mới pha, bánh mới nướng thơm phức của quán dưới nhà bay lên đan với tiếng chuông vắt ngang trời.
Nó nhận ra rằng, ở bất kỳ góc nào của thành phố, nhìn theo bất kỳ hướng nào thì cũng thấy một tháp chuông; hoặc của nhà thờ hoặc của lâu đài cổ kính.
Cứ theo một định kỳ nhất định tiếng chuông lại phả vào bầu trời thăm thẳm. Bên những toà nhà cổ kính, những con phố lát đá cuội be bé đâm xiên khắp nơi; trên mênh mang sóng nước; tiếng chuông thanh thanh có chút uy nghi làm cảm giác yên bình che chở lan toả.
Đi dọc con kênh đến chỗ làm, nhìn con sông chảy ra mênh mang nắng gió, tiếng chuông văng vẳng hư ảo; Nó thấy mình như bay lên. Lâng lâng, có gì ngọt ngào khe khẽ thức trong trái tim đa mang của Nó. Yên lành quá, khung cảnh này, tiếng bình yên lan toả từng ngóc ngách gột đi những bon chen. Tiếng chuông mang an bình ngấm vào từng viên gạch, hòn đá cổ kính, ướp vào sóng nước mênh mang ... Tiếng của thành phố thật bình yên....
P/s : ghi lại từ đợt đi ctac

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét