Gió to quá, con đường Lê Hồng Phong rộng, đẹp, trống nên cảm giác gió
rất mạnh. Mấy ngày lăng quăng hết quận rồi phường. Hết Hải An lại sang
Ngô Quyền. Vừa mệt vì thời tiết thay đổi, vừa chán vì các nhà công chức.
Đi đi về trên con đường hanh hao nắng và gió này thấy mình muốn bệnh
luôn.
Gió to mà đi ngược gió thì cực kỳ khó đi với những người hay mặc váy ().
Đi ngược gió nhẹ có cảm giác thích thú khi gió mơn man trên mặt. Khi
gió to mà ngựoc gió là đối mặt với bụi mù, với việc tay lái nặng....
Nhân lúc ngồi chờ các nhà quan, nhìn qua cửa kính thấy mấy tàu dừa nước
phất phơ như cờ, thấy ngại thế.
Người ta hay nói mọi việc thuận lợi như diều gặp gió, buồm gặp gió thì thuyền đi nhanh. Gió ngược thì làm chậm mọi việc lại. Mình cũng có nhiều lúc "ngược gió" trong đời. Với mình mỗi lần đi ngựoc gió luôn có những cảm xúc mơ hồ, không rõ rệt. Cái cảm giác dường như lúc sắp ra quyết định một điều gì đó. Quyết định là một phần của cuộc sống, là công việc của tư duy và lý trí. Không thấy tiếc cho nhũng quyết định của mình nhưng sao có những lúc các quyết định lại làm mình thấy cay cay khi nghĩ về. Cay mắt như đứng ngược gió to. Mình ghét khi phải quyết định như vậy, những quyết định làm mình thấy đau lòng nhưng...... Giá như mình không phải quyết như vậy nhỉ? Ghét cái cảm giác đơn độc khi phải quyết định, phải cố gắng ép mình làm khi mình không muốn.
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
(Bui Sim Sim)
Gió bay tà áo, gió đùa với tóc, gió quấn quýt mà lại thấy cay mắt vì bài thơ.
Người ta hay nói mọi việc thuận lợi như diều gặp gió, buồm gặp gió thì thuyền đi nhanh. Gió ngược thì làm chậm mọi việc lại. Mình cũng có nhiều lúc "ngược gió" trong đời. Với mình mỗi lần đi ngựoc gió luôn có những cảm xúc mơ hồ, không rõ rệt. Cái cảm giác dường như lúc sắp ra quyết định một điều gì đó. Quyết định là một phần của cuộc sống, là công việc của tư duy và lý trí. Không thấy tiếc cho nhũng quyết định của mình nhưng sao có những lúc các quyết định lại làm mình thấy cay cay khi nghĩ về. Cay mắt như đứng ngược gió to. Mình ghét khi phải quyết định như vậy, những quyết định làm mình thấy đau lòng nhưng...... Giá như mình không phải quyết như vậy nhỉ? Ghét cái cảm giác đơn độc khi phải quyết định, phải cố gắng ép mình làm khi mình không muốn.
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không hiển hiện
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không hiển hiện
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
(Bui Sim Sim)
Gió bay tà áo, gió đùa với tóc, gió quấn quýt mà lại thấy cay mắt vì bài thơ.