Dạo này mình lười thật. Lười đi, lười nghĩ.
Có mấy việc định làm rồi lại tặc lưỡi kệ . Không ổn, cứ đà
này thì không được . Chấn chỉnh lại thôi. Sáng lượn ra chợ,
thấy mấy chị xúm đông đỏ quanh bà bán cá chọn chọn mua
mua. Ngó vào xem có gì mà bà con chen chân thế, bị túm vào
: ngon lắm, cá đồng đấy. Đàn bà xây tổ ấm, mày mua về mà nấu
cho chồng con ăn, hết ý đấy. Ức thế, lườm cho cái , chẳng lẽ
cứ có chồng mới được ăn ngon à. Nể tình hơi quen quen (vì đi
chợ hay mua của bà) chọn con cá trắm đen về vừa hấp vừa nấu
canh ăn bún. Chẳng thấy rẻ hơn được chút nào..
Lòng vòng trong chợ một hồi, quyết định khôi phục ( và cũng
là luyện lại) thú vui nấu nướng. Từ hồi về ở ké với ông bà
ngoại Mẫy, mình cũng không còn nấu nướng nhiều vì có bà. Đi
thoải mái, về lúc nào cũng có cơm ăn.
Linh tinh về chữ đàn bà xây tổ ấm một
tý. Lòng vòng trong chợ mới thấy sự chiu chắt của người đàn
bà. Mua gì cho ngon miệng, vừa túi tiền - cái câu hỏi không cần
nói đấy hiện trên từng gương mặt của mỗi người. Đi chợ sớm
hay hay, nhiều bà mẹ chưa kịp chỉnh chu tất tả ra chợ để
mua đồ cho tươi, cho ngon miêng cả nhà. Mấy bà cụ già tần ngần
gữa chợ chẳng biết mua gì vì cái gì cũng đắt. Lại có cả
mấy ông cụ đi chợ mà mua nhanh vèo vèo. Mỗi việc đổi món, ăn
tươi cuối tuần mình đã thấy khó huống hồ những người đi chợ
hàng ngày. Nghĩ cho cùng sự mặc cả, chọn chọn, lựa lựa là
niềm vui của người phụ nữ khi được chăm chút cho gia đình của
mình. Nấu bữa cơm ngon, vừa miệng mọi người, cả nhà quây quần
thì vất vả đi đâu hết. Đàn bà xây tổ ấm.Tổ ấm là khi
mọi thành viên của gia đình mong ngóng được trở về sau mỗi
ngày, là nơi nhớ nhung khi đi xa. Là mẹ của một cô con gái,
mình biết dạy con gái thế nào ? Tổ của hai mẹ con mình vẫn
chưa xong nhưng tinh thần thì phải dạy dần dần . Mẹ thì thích
nấu mà con gái thì khảnh ăn, lắm lúc muốn bày vẽ lại ngại.
Phải thay đổi suy nghĩ này, nấu nướng là thú vui, để cùng con
gái học làm. Để được nhìn thấy ánh mắt ấm áp của cả nhà
khi thưởng thức. Để được nghe cậu con phát ngôn " đỉnh nhỉ -
ngon". Mình muốn con gái hiểu rằng quan tâm đến mọi người bắt
đầu từ những cái nho nhỏ như vậy.
Trước khi vào đại học, mình chẳng có
khái niệm vào bếp nấu cơm mà chỉ có khái niệm ăn cơm do bà,
mẹ, chị nấu. Thế mà lúc phải nấu thì thích lắm. Bày ra
nấu mà nạn nhân là cậu em duy nhất ( May mà nó dễ tính)..
Ngày
lấy chồng, ông nội Mẫy nấu ăn ngon nên cũng học được khối thứ
từ ông. Đi tiếp khách lại học được một số món lạ lạ mà
cũng chưa có dịp làm lại vì lười. Phải khôi phục lại thú vui
này thôi nhưng phải tìm thêm nạn nhân mới mất . Nếu không vòng
eo lại phản đối ầm ầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét