Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Xem phim một mình

Em gái rủ mình cà phê tối thứ bảy. Lâu rùi mới có dịp nghe nàng kể chuyện đây. Điên nhất là ra khỏi nhà, sắp đến chỗ hẹn nó mới gọi " em có việc đột xuất chị nhé" . Vâng việc đột xuất của cô tôi biết thừa. Về cũng dở mà chui vào quán trà ngồi một mình thì khéo các cháu choai choai "dòm" rát mặt. Thế là tớ đi xem phim.
          Từ ngày đi làm cạnh cái rạp xem phim to nhất Hải Phòng thì số lần đi xem phim may ra được nửa số ngón của bàn tay. Lên cái chỗ hoành tráng, bóng loáng ấy tớ lại thấy cái lầm to đùng : toàn đôi với cặp, chẳng có mấy gia đình đi xem mà đi lẻ thì hình như mỗi mình. Vào mua vé thì cái thằng bán vé tỉnh queo : một vé hả chị ? Rồi lúc mình chọn chỗ thì nó nhìn như người hành tinh khác đang múa vậy. Thấy buồn cười mà không dám, sợ nó xấu hổ.
          Ghế êm, âm thanh ổn nhưng phim thì ba láp không thể tả . Chỉ được cái cười mỏi mồm. Nhìn xung quanh toàn đôi, cặp trẻ măng, tay trong tay , đầu ngả vai thấy mình lạc chô.. Cả phim chẳng có cái gì đủ ấn tượng chỉ trừ một câu nói trong bài diễn văn chúc mừng đám cưới . Vẫn mải cười từ trước nên nghe không chuẩn lắm " to be love is being yourself" hay là " love is being yourself" nhưng câu phụ đề " ....yêu là được là chính mình". Không biết tất cả các đôi ngồi xung quanh lúc đó có nghĩ gì về cái câu này không mà không có gì đáng cười thì chúng nó cười rộ lên. Ngẫm nghĩ một chút thì tớ thấy đây là câu nói hay nhất của cả cái phim ngớ ngẩn . Thông điệp của bộ phim theo như tớ cảm nhận là ai cũng có quá khứ nhưng yêu thật lòng thì hãy yêu chính bản chất và quá khứ đối tác và mang bản chất và quá khứ của chính mình để yêu.
           Cái thông điệp này thì cũ rích nhưng để làm được thì rất khó. Nghĩa là tìm được đúng người để có thể yêu đúng bản chất và được yêu theo đúng bản chất của mình thì cực kỳ " vô cùng". May mắn lắm thì mới gặp được người như vậy. Yêu, cùng nhau nhìn về phía trước, nắm tay nhau mà bước qua quá khứ. Tớ tin rằng nếu như yêu thực sự thì cả hai luôn nỗ lực mang lại hạnh phúc cho nhau. Còn nếu như chỉ có một người cố gắng thì hạnh phúc chẳng bao giờ là trọn vẹn. Nếu như một người luôn chỉ làm theo những cái khuôn mà người khác muốn thì tới một lúc nào đó cũng thấy ngột ngạt, ấm ức. Cái duy nhất thực sự là của mình là con người mình, biến đổi nó, thay đổi nó vì để được người khác thì tớ nghĩ là không ổn. Nếu như yêu mình sao người lại không thể yêu bản chất, quá khứ của mình nhỉ. Nếu như mình yêu thì sao lại đòi hỏi người ta thay đổi bản chất, gạch bỏ quá khứ cho tình yêu của mình?
        " Love is being your self" - Cười mỏi răng vì một bộ phim ba láp nhưng dù sao còn chút gì đọng lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét